PHẦN
III
CHƯƠNG
1: TRỌNG
Bỗng nhiên Tư
Thành trở thành nhân vật được tìm kiếm nhiều nhất ở Kinh thành.
Các
vị đại thần phe ủng hộ tất nhiên muốn tìm đến người để bàn việc đại sự, họ cần
biết chắc rằng Bình Nguyên Vương có được sự chuẩn bị tốt nhất cho việc lớn lần
này. Cuộc đua tranh để ngồi vào được ngôi vị Trữ cung sắp tới thậm chí sẽ còn
quyết liệt hơn rất nhiều so với việc chọn lựa Thái tử thường thấy trong Hậu
cung. Một ván bài lớn mà các quan đại thần đều phải tham gia đặt cửa là chọn được
cho mình một vị chủ nhân thích hợp. Đây không chỉ là việc liên quan đến vận mệnh
quốc gia mà còn là sự kiện có thể quyết định tiền đồ của bọn họ sau này. Trong
chốn quan trường, đi sai một nước cờ chẳng khác nào như đem tính mạng của mình
ra đùa bỡn.
Những
người ở các phe phái
còn lại cũng không phải không có việc gì cần tìm đến Bình Nguyên Vương. Bọn họ
tất nhiên muốn thăm dò đối thủ như vẫn thường có câu: "Biết người biết ta,
trăm trận trăm thắng".
Không
có chung mục đích thâm sâu như các vị kể trên nhưng Nghi Dân, Khắc Xương, Bang
Cơ và cả Diên Trường lại cũng cùng muốn tìm gặp bằng được Tư Thành, không gì
khác là bởi vì họ cần xác minh một điều: Ngọc Huyên là ai?
Thị đồng
của tứ Vương gia là ai?
Cô
gái mà Tư Thành che giấu thân phận là ai?
Tiên
nữ trong vườn mai Bình Nguyên phủ là ai?
Nữ
nhân mà Thánh thượng đã gặp khi đến tìm Hoàng đệ là ai?
Và
người đầu tiên nhận được câu trả lời hóa ra chính là Đà Quốc Trưởng công chúa
nhưng đáp án không đến từ Tư Thành mà lại từ mẫu thân nàng, Ngô Thái phi, khi
người nhập cung vấn an Thái hậu, và cũng là để thăm con gái.
"Có
phải có một cô nương nào đó đang lưu lại phủ đệ nhà ta?" — Diên Trường vồn
vã nắm lấy tay Thái phi dò hỏi khi chỉ còn hai người ngồi lại với nhau. Công
chúa vì đang quá hiếu kỳ về một chuyện khác mà quên khuấy cả việc vấn an sức khỏe
mẫu thân.
"Cô
nương?" — Thái phi dặt tách trà xuống bàn, hỏi lại.
''Vâng!
Một nữ nhân khá xinh đẹp, trạc tuổi Hoàng đệ!" — Công chúa cố gắng nhớ lại
những gì nghe dược từ Bang Cơ.
Lần
này Thái phi không phải suy nghĩ quá lâu để biết được đích xác người mà Diên
Trường đang nhắc đến là ai. Trong Bình Nguyên phủ, đám con cái của các gia thần
dù không ít nhưng người vẫn luôn quan tâm đến từng đứa trẻ, yêu thương chúng chẳng
khác nào con cái mình. Không chỉ tên, tuổi, ngoại hình mà đến cả tính cách từng
đứa, người chẳng bao giờ nhầm lẫn. Cô gái trạc tuổi Tư Thành, có dung mạo xinh
đẹp khiến người khác chỉ cần gặp một lần là nhớ mãi có thể là ai khác ngoài Ngọc
Huyên? Nhưng thân thế đặc biệt của nàng khiến Thái phi ngần ngại nhắc đến, ngay
cả với Diên Trường. Người dè dặt hỏi lại:
''Sao
Công chúa lại thắc mắc về một người chưa từng gặp mặt?"
Diên
Trường tỏ ra bối rối trước câu hỏi của mẫu thân. Người không thể giấu được chuyện
mình hoàn toàn chưa bao giờ trông thấy người ấy bởi cũng như các Công chúa
khác, người sẽ luôn sống trong Hậu cung cho đến khi xuất giá, việc ra ngoài tự
do đi lại, gặp gỡ người
khác là điều không thể đối với một khuê nữ trong Hoàng thất. Nhưng Diên Trường
cũng không thể nói rằng chính Hoàng thượng mới là người đã gặp nàng ta, nếu để
việc này đến tai Thái hậu, không hiểu người sẽ giận dữ đến mức nào nữa khi biết
được Bang Cơ đã lén xuất cung mà không mang theo đội hộ giá.
"Là
bởi... Là bởi trước đây con từng được nghe Hoàng đệ nhắc đến người này nên hiếu
kỳ muốn biết!" Công chúa ấp úng, khó khăn lắm nàng mới tìm được lý do có
phần hợp lý.
"Đó
là con gái của một gia thần trong phủ!"
"Ra chỉ là một tì
nữ thấp kém!" Diên Trường thầm
nghĩ.
"Nàng
ấy tên gì? Bao nhiêu tuổi ạ?" Nàng tò mò hỏi thêm.
"Ngọc
Huyên năm nay mười một tuổi, là đứa trẻ được sinh ra ở nhà ta. Đối với Hoàng đệ
con mà nói như tiểu muội, đối với ta lại như cốt nhục! vốn ta từng nghĩ nếu
Công chúa cũng cùng lớn lên trong vòng tay ta, chắc chắn người và Ngọc Huyên sẽ
thân thiết như tỷ muội!"
"Không đâu, con
tuyệt đối không thể cảm thấy thân thiết với nữ nhân mà Hoàng thượng ưu
ái!" Công
chúa nuốt những suy nghĩ ấy vào trong lòng, mỉm cười một cách miễn cưỡng để che
đậy tâm sự của mình.
"Đố
kị" là cảm giác hoàn toàn mới mẻ, lần đầu xuất hiện trong lòng Công chúa kể
từ lúc sinh ra đến giờ. Một người xinh đẹp và cao quý như nàng, lại luôn được
Thái hậu hết mực nuông chiều, bao bọc, chưa bao giờ cảm thấy thua kém bất kỳ ai
cho đến khi nhận ra không giống như mình luôn chỉ duy nhất nhìn thấy Hoàng thượng,
Bang Cơ đã hướng ánh mắt về một người con gái khác.
"Nàng
ta mười một tuổi! Ta thậm chí đã hiểu rõ trái tìm mình khi còn nhỏ hơn cái tuổi
bây giờ của nàng ta. Nàng ta chỉ là một nữ nhân có thân phận thấp kém nhưng so
với ta, thậm chí còn may mắn hơn khi không có mối ràng buộc huyết thống với
Hoàng thượng. Để nói chuyên kết tóc se duyên, so với xuất thân và địa vị, chẳng
phải đó lại là điều quan trọng hơn sao?"
Dù
Công chứa có đối với Hoàng thượng như thế nào đi chăng nửa, trong lòng người,
nàng chỉ là một người chị thân thiết cùng lớn lên bên nhau. Nàng tuyệt vọng
nghĩ rằng đây mới chỉ là khởi đầu của bất hạnh bởi vì rồi đây Hậu cung này sẽ sớm
đón nhận những nữ nhân xinh đẹp như hoa như nguyệt. Ngọc Huyên kia có thể chỉ
là một cơn gió mơ hồ thoảng qua trong đời Hoàng thượng nhưng cũng đủ khiến Diên
Trường đau khổ. Vậy làm thế nào để nàng có thể bình tâm trước tất cả những diều
sẽ xảy đến sau này? Liệu nàng có đủ rộng lượng để không căm ghét tất cả bọn họ,
những kẻ sẽ được tiến cung để trở thành phi tần của Hoàng đế?
Nhưng
Diên Trường hoàn toàn không biết rằng "Cơn gió mơ hồ" kia lại chính
là người duy nhất khiến Công chúa phải suốt đời đố kị.
Hoàng
thượng dù nôn nóng cũng không có cách nào biết được điều mình thắc mắc, trong
lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Bang
Cơ không thể liều lĩnh một lần nữa lẻn ra khỏi Hoàng cung để đến gặp Tư Thành bởi
sự việc lần trước đã bị Công chúa phát giác, tuy người chắc chắn sẽ không thưa
lại với Hoàng mẫu nhưng nếu lỡ như lại vì hành động khinh suất mà để người khác
trông thấy, rồi đến tai Thái hậu thì chẳng phải cũng khiến Công chúa bị trách
phạt vì đã biết chuyện mà cố tình không bẩm báo hay sao? Hơn nữa dù người có muốn
bất chấp tất cả thì cũng còn đó Đào Biểu, chắc chắn lần này Đào Nội quan sẽ
không vì mệnh lệnh chủ nhân mà nhắm mắt liều lĩnh hùa theo, lần trước để lôi
kéo được Biểu, Bang Cơ đã thuận miệng hứa rằng đó là lần đầu tiên và cuối cùng
người ra khỏi Cung thành mà không mang theo đội hộ giá, quân tử "Nhất ngôn
cửu đỉnh, tứ mã nan truy" huống hồ người lại đường đường là
Thiên tử Đại Việt.
Tư
Thành giờ đây lại không phải là người muốn gặp là có thể gặp ngay được. Nếu như
trước kia, cứ không quá ba ngày, Bình Nguyên Vương lại vào vấn an Hoàng thượng
và Thái hậu thì suốt cả tháng nay không còn thấy bóng dáng Hoàng đệ trong cung
nữa. Nếu giờ tùy tiện cho vời người tới gặp thì dù có là Hoàng đế cũng sẽ bị
Thái hậu trách mắng, đây chính là diều mà Bang Cơ không muốn đối mặt nhất.
Hoàng
thượng không hề biết rằng câu trả lời mà mình mong mỏi có thể tìm thấy ngay ở
người gần gũi mình nhất, chính là Diên Trường. Bang Ca cũng đâu hay biết Hoàng
tỷ để tâm dến người con gái kia chẳng kém gì mình, cái hôm mà hai người cùng
nhau chơi cờ, Diên Trường đã sơ Ý suýt làm lộ ra tâm tư của mình đối với Hoàng
thượng nhưng người xưa nay vốn chẳng mảy may nghĩ ngợi về điều này nên Công
chúa mới có thể dễ dàng che giấu được bằng lời giải thích qua loa, quả nhiên
Bang Cơ tin ngay vào lời nói dối vụng về đó.
Rốt
cuộc để biết được nàng là ai, Bang Cơ buộc phải chờ đợi.
Thời
gian mà mọi thứ sẽ được hé lộ cũng chẳng còn bao lâu nữa khi mà kỳ sát hạch đặc
biệt dành cho các Thân vương đã được ấn định là một tuần sau, đến lúc đó, ngôi
vị Trữ cưng cũng sẽ tìm được chủ nhân của mình. Bỗng dưng nhà vua cảm thấy vô
cùng tò mò về đề bài mà Thái hậu và các quan Thái học viện dã chọn để đưa ra
cho các Thân vương lần này.
Tuy
trên danh nghĩa đây chỉ là một kỳ sát hạch thông thường dành cho các Thân vương
nhưng tất cả mọi người đều có thể đoán ra được lý do đột nhiên triều đình và
Hoàng thất lại tổ chức kỳ thi này, ắt hẳn muốn thông qua đó để định ra chủ nhân
của ngôi vị Trữ cung. Bang Cơ rất trông đợi vào việc Tư Thành sẽ thuận lợi vượt
qua được thử thách ấy.
Nghi
Dân tuy tức giận vì bị Hoàng đệ làm cho hỏng việc nhưng nghĩ lại hành động bất
thường không giống với một Khắc Xương hiền lành, nhu nhược thường thấy càng khiến
Lạng Sơn Vương thêm khó hiểu. Chắc chắn chuyện này không hề đơn giản chỉ là sự
hiểu lầm, và như thế, mối nghi ngờ của Nghi Dân về thân phận của thị đồng kia
càng có cơ sở, vậy nên người quyết phải tìm ra sự thật, nếu những gì người nghĩ
là đúng thì đây có lẽ chính là quân cờ quan trọng để lật ngược thế cục, giành về
phần thắng cho chính mình dù cho kết quả của cuộc thi kia có ra sao.
Trong
lúc tất cả mọi người đều đang chờ đợi thời cơ, hoặc im lặng quan sát đối phương
thì có một người đã hành động trước.
Tân
Bình Vương Lê Khắc Xương, con người xưa nay vốn chẳng có hứng thú với bất kỳ điều
gì khác ngoài sách vở, thơ phú, cũng không thường giao du, qua lại với ai, bỗng
nhiên tìm ra cho mình một nguồn vui thích mới, ấy là tới vãn cánh chùa mỗi ngày
rằm, mồng một hằng tháng.
Chùa
Dục Khánh, nằm trên khu đất của thôn Huy Văn thuộc tổng Hoàn Nghiêm, huyện Thọ
Xương, phủ Phụng Thiên, "Dục Khánh "tức là"chung đúc sự tốt
lành". Đây chính là nơi suốt một thời gian dài, vị phi tần họ Ngô đã che
giấu thân phận, chỉ mong mình và Tư Thành có thể sống một cuộc đời yên lành,
chay tịnh, tránh xa khỏi những quyền mưu và thị phi. Từ khi người được phục vị,
còn Tư Thành được phong làm Bình Nguyên Vương, Thánh thượng đã ban cho Hoàng đệ
tư phủ rộng lớn, bổng lộc vua ban dùng đến đời
con cháu cũng không hết nhưng người vẫn giữ nguyên nền nếp ăn chay niệm Phật, vừa
để thành tâm cầu chúc cho Thái hậu và Hoàng thượng "Vạn thọ vô cương"
[1],
vừa cầu xin sự bình an cho đám trẻ.
[1] Vạn thọ vô cương: sống lâu
trăm tuổi.
Ngày
thường, Ngô Thái phi tụng kinh tại phủ, chỉ đến mồng một và ngày rằm mới mang
hương hoa lễ lạt lên chùa, nhân tiện vấn an vị sư trụ trì, người đã có ơn cưu
mang năm nào. Tất nhiên, Ngọc Huyên luôn vui thích được đi cùng người thăm lại
nơi ba anh em từng sống những ngày hồn nhiên thơ bé.
Có
lẽ là ý trời để cho Khắc Xương tình cờ gặp được Ngọc Huyên tại chốn ấy.
Không
còn nghi ngờ gì nữa, người con gái trong xiêm y sắc hồng tươi mới đứng ngay bên
cạnh đây chính là cô gái mà người thầm mong nhớ, lại vốn tưởng không có cách
nào gặp lại được.
Buổi
chiều hôm người nhầm tưởng Anh Vũ là nàng, lo thân phận nàng bị bại lộ mới vội
vàng cầm tay kéo đi, băng qua cả quãng đường dài, quên cả việc dừng lại thở, vậy
mà cuối cùng hóa ra người đã lo lắng một việc thừa thãi.
Nhưng
cũng nhờ thế, Khắc Xương mới làm sáng tỏ được một điều quan trọng rằng trái tim
mình đã thực sự rung động trước một người con gái. Giờ đây, sau bao ngày nhưng
nhớ, tương tư đến hao mòn tâm trí, ông trời bỗng run rủi cho người được gặp lại
nàng, ngay khi Tân Bình Vương vừa mở mắt, chắp tay, khấu đầu thỉnh cầu Thần Phật.
Ngọc
Huyên quỳ bên cạnh, nhắm mắt, lẩm nhẩm cầu nguyện một điều gì đó. Bỗng nhiên Khắc
Xương nhớ đến một câu thơ mà tự nhiên bật cười:
Đường tác hợp trời kia
run rủi,
Trốn làm sao cho khỏi
nhân tình.
Nghe thấy tiếng
người cười khe khẽ cạnh bên, Ngọc Huyên mở mắt, khẽ liếc nhìn sang, giật mình
nhận ra Tân Bình Vương liền vội vàng hành lễ:
"Khấu
kiến nhị Vương gia!"
"Chẳng
hẹn mà lại gặp nhau ở chốn linh thiêng này, liệu có phải ông trời đã nghe thấy
lời thỉnh cẩu của ta?" Khắc Xương thầm
nhủ trong đầu, mỉm cười hỏi nàng:
"Có
phải là vị cô nương ở sân
bóng hồi nào?"
"Dạ?"
— Ngọc Huyên ngơ ngác. Nàng nhận ra Tân Bình Vương vì những ngày giả trang theo
Bình Nguyên Vương tới cung Diên Ninh vẫn thường gặp người, chứ chẳng hề nhớ ra
chuyện Khắc Xương chính là người từng giúp mình tránh kịp trái bóng hôm xưa.
"Em
không nhớ về chuyện ở sân bóng sao? Thế thì thật là lạ, bởi vì đó là lần duy nhất
chúng ta gặp nhau, vậy mà mới nhìn qua em lại có thể nhận ngay ra được
ta!" — Khắc Xương cố Ý dò hỏi.
Bất
ngờ bị hỏi khó, nàng càng thêm bối rối. Ngọc Huyên lúng túng tìm cách chuyển hướng
câu chuyện, nàng sợ rằng cứ tiếp tục e là sẽ càng bị lộ:
''Chẳng
hay Điện hạ có thường lui tới đây vãn cảnh chùa?"
''Cũng
không hẳn, chỉ là đột nhiên cảm nhận được không khí vui tươi của ngày rằm, thấy
mọi người nô nức cùng nhau đi chùa cúng bái, cầu xin sự lành mới chợt nhó ra
lâu lắm rồi ta chưa thành tâm cầu khẩn!"
"Dám
hỏi Điện hạ muốn cầu khấn điều gì?" Ngọc Huyên vui miệng hỏi.
"Ta
cầu để gặp được người ta muốn gặp! Mà hình như đúng như lời đồn rằng ngôi chùa
này rất linh thiêng, có vẻ như Phật tổ đã nghe được lời thỉnh cầu ấy!" Khắc
Xương nhìn nàng trả lời, cái nhìn như xoáy sâu vào tâm can người đối diện ấy
khiến Ngọc Huyên bỗng nhiên cảm thấy bối rối, ngại ngùng, vội cụp mắt nhìn xuống
có ý né tránh.
"Ngọc
Huyên!" — Tiếng Thái phi gọi nàng cắt ngang mạch câu chuyện giữa hai người.
Khắc
Xương quay lại phía sau, nhận ra mẫu thân của Hoàng đệ, liền kính cẩn chào hỏi.
"Ngô
Thái phi!"
''Chẳng
phải đây là nhị Vương gia ư? Khéo sao gặp ở
chốn này!" Thái phi cười hiền, lại liếc thấy Vương gia và Ngọc Huyên dường
như đang dở dang câu chuyện thì lấy làm lạ mới vui miệng hỏi thêm:
''Hai
người đã biết nhau từ trước rồi sao?"
"Thưa,
trước đây có gặp đôi lần khi đi cùng Hoàng đệ!" — Người lễ phép đáp, không
quên đưa ánh mắt nhìn sang kín đáo dò xét nét mặt nàng.
"Là
vậy ư?" — Thái
phi gật đầu — "Đã gặp ở đây
rồi, chẳng hay Điện hạ có chút thời gian, mời cùng dùng chung với ta bữa cơm
chay đạm bạc, cũng vừa hay đến giờ dùng bữa!"
Nhìn
mặt trời treo trên đỉnh đầu, Khắc Xương mới nhận ra cũng sắp tới chính Ngọ [2],
tuy bụng chẳng đói nhưng lại muốn có thêm chút thời gian ở bên tiểu nữ kia, liền
vui vẻ nhận lời.
[2] Giờ
Ngọ: Từ 11 giờ trưa đến 1 giở chiều. Chính
ngọ là giữa
trưa, khoảng 12 giờ.
Cơm
chay được dọn ra ở Quá đường [3]. Tuy
Phật môn luôn coi chúng sinh bình đẳng nhưng việc để Ngọc Huyên ngồi cạnh dùng
bữa cùng mình và ngài trụ trì khiến Tân Bình Vương có cảm giác đối đãi này của
Ngô Thái phi không giống như là đang cư xử với kẻ dưới. Người vốn đã thấy lệnh
bà không coi nàng là nô tì của mình, giờ lại càng thêm khẳng định về điều cảm
nhận đó.
[3] Quá đường: Nơi Tăng chúng đến thọ thực mà tâm không tham trước (theo Từ điển Phật Học Huệ Quang, trang 5752). Quá đường, nghĩa đen; Đường là nhà. Quá là đi qua. nghĩa là chưTãng đi từ Tăng đường, Khách dường. Tẩy đường. Đông đường... đến Trai đường để thọ thực nên gọi là Quá đường hoặc
Phó đường.
Mọi
người dùng bữa trong yên lặng. Người xuất gia tu hành ngày chỉ ăn một lần gọi
là "Nhật trung nhất thực" tức là "Giữa ngày ăn một bữa" và
không ăn sau giờ Ngọ, bữa ăn đó gọi là "Thọ trai". Trước khi ăn phải
cúng dường, phải tưởng niệm và sau đó giữ chánh niệm trong lúc ăn. Nếu hành giả
nghiêm trì và cẩn thận trong bữa ăn như vậy, phước và đức phát sinh và tăng trưởng
từ đây. Như vậy, nghi thức thọ trai Quá đường trong Thiền môn, được xem là nghi
thức dùng cơm trong chánh niệm áp dụng cho tất cả các bữa ăn. Hành giả cần phải
thuộc lòng các bài kệ chú áp dụng trong bữa ăn để giúp mình giữ gìn chánh niệm,
không tạp tưởng, mơ màng trong lúc ăn là mục đích chính. Tuy luôn ghi nhớ trong
lòng quy tắc ấy của Phật môn nhưng lần này Tân Bình Vương lại không thể buộc
mình tuân theo. Nhìn Ngọc Huyên ngồi ngay trước mặt, lòng người xao động một
cách kỳ lạ, vì thế mà tâm không cách nào tịnh. Ngay cả cho tới tận khi nàng nói
lời từ biệt để theo Thái phi ra về, Khắc Xương vẫn chưa thể kéo tâm trí mình trở
lại trạng thái cân bằng được.
"Nhị
Vương gia! Phải chăng trong lòng người có điều gì khó nghĩ?"
Khắc
Xương quay đầu nhìn lại, ra là ngài trụ trì đã lặng lẽ đến bên tự lúc nào mà
người không hề hay biết.
"Ra
là Đại Đức Thiền sư! Tại sao người lại hỏi ta như vậy? Chẳng phải ai cũng từng
giữ trong lòng những điều không thể chia sẻ với người khác hay sao?"
"Mong
Điện hạ bỏ quá cho nếu bần tăng vô phép! Nhưng quả thực lý do bần tăng hỏi người
điều đó là bởi theo lý thông thường mọi người đến chùa cầu an để mong được cất
nhẹ gánh những mối ưu tư trong lòng nhưng có vẻ như tâm trạng của người bây giờ
còn rối bời hơn cả lúc mới bưốc chân vào chốn này khiến bần tăng cảm thấy có
chút băn khoăn!"
"Đại
sư có thể nhìn ra ư?"
"Đối
với những chuyện nhân tình thế thái ở đời, bần tăng cũng có chút ít hiểu biết!
Có phải mối ưu tư trong lòng người mang bóng dáng một nữ nhân?"
Khắc
Xương im lặng không trả lời, chỉ khẽ thở dài, chắp tay sau lưng mà nhìn về hướng
mặt trời sắp lặn khuất núi.
''Thứ
lỗi cho lời nói của bần tăng sẽ khiến Điện hạ trăn trở nhưng đối với người con
gái ấy nhân duyên là nợ, tình duyên là khổ, vì mắc nợ nhau nên khổ cả một đời,
khổ cả một đời cũng chưa chắc đã trả dứt nợ! Dù là với ai thì lương duyên trong
kiếp này của cô gái ấy e rằng sẽ phải trải qua không ít bi ai, sóng gió mà vẫn
chưa chắc đã được vẹn tròn như sở nguyện!"
"Xin
trụ trì hãy nói cho ta những điều mà người biết!"
Đại
Đức Thiền sư nhìn kĩ những đường nét trên gương mặt hiền hậu của Tân Bình
Vương, suy ngẫm một chút rồi đọc lên mấy câu:
Ngọc nữ thiên đình thác
trần gian
Bi thương phải trả lệ
ngàn hàng
Một thân, mấy kiếp đền
ân oán
Chờ tới ngày Long Phụng
cùng hoàn. [4]
[4] Hoàn: Bức tường xây quanh cung điện.
"Ý
của đại sư là..."
"Có
lẽ đó là số phận đã định của người ấy! Bần tăng tin rằng một ngày nào đó người
sẽ tự mình giải được đáp án!" Nói đoạn, vị trụ trì cúi đầu hành lễ trước
khi quay người bước đi.
Khắc
Xương nhìn theo, trộm nghĩ một người chân tu hành khổ hạnh, nhìn thấu nhân gian
và lòng người, chắc chắn không bao giờ buông ra những lời dễ dãi, chỉ có điều lời
nói của người ấy về "Long Phụng cùng hoàn" — rồng và phượng ở trong
cung cấm, giống như là đang ám chỉ vua, hậu nơi Cung thành.
Muốn
có "Phụng" phải trở thành "Long", tận sâu thẳm ý nghĩ, Tân
Bình Vương bỗng chạm phải một suy tính mà người biết nó có thể khiến cán cân
quyền lực trong Hoàng cung thay đổi. Người chỉ còn phải suy xét xem đối với
mình điều gì mới là quan trọng nhất: sự kỳ vọng của huynh trưởng? Cuộc đời bình
lặng tránh xa mọi gươm đao? Hay người con gái không thể dứt bỏ khỏi tâm trí?
"Ngọc
Huyên!"
"Vâng!"
"Anh
có thể hỏi em điều này được không?"
"Vâng!"
''Đối
với em, ai là người quan trọng hơn cả?"
Ngọc
Huyên ngưng tay, ngẩng lên nhìn Anh Vũ. Ánh mắt Vũ không lảng tránh cái nhìn của
nàng, đó không phải là gương mặt của một người đang hỏi điều bâng quơ, càng
không giống với vẻ đùa vui thường thấy.
"Là
mẹ và anh!" — Ngọc Huyên đáp.
"Vậy
Điện hạ thì sao?"
"Cũng
quan trọng!" — Nàng cụp đôi mắt xuống — ''Vô cùng quan trọng!"
Bàn
tay nàng lại tiếp tục chầm chậm đưa thoi mực xoay tròn trong nghiên, màu nước
đen lay láy, sóng sánh quện vào thứ ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn cầy được phản
chiếu trong đó.
"Còn
anh thì sao?" — Ngọc Huyên hỏi mà không ngước nhìn Anh Vũ.
"Là
cha!"
Câu trả
lời của Anh Vũ khiến Ngọc Huyên quá đỗi ngạc nhiên.
"Cha
ư?"
"Phải!
Cổ nhân có câu: "Phụ tại, quan kỳ chí. Phụ một, quan kỳ hạnh. Tam niên vô
cải ư phụ chi đạo, khả vị hiếu hỹ [5]"
tức là "Cha còn, hãy xem chí hướng của người. Cha mất, hãy xem hành vi của
người. Trong ba năm không thay đổi đường lối của cha có thể gọi là hiếu vậy."
Còn chúng ta những gì biết về cha, chỉ là người mang họ Nguyễn. Trong lòng anh
luôn mong muốn được hiểu nhiều hơn về cha, người là ai, khi còn sống là người
như thế nào?"
[5] Lời Khổng Tử, sách Luận ngữ, chương 1: Học nhi.
"Ngộ
nhỡ..."
"Phụ
thân của chúng ta…” Anh Vũ vội ngắt lời như thể hiểu rõ điều mà em gái sắp nói
ra, cũng là điều mà nàng ấy vì lo lắng cho mình mới trộm nghĩ đến — "Cha của
chúng ta tuyệt đối không thể là loại người vô đạo hay phường trộm cướp bất
lương. Tuy mẹ chưa bao giờ kể cho chúng ta nghe về người nhưng anh tin không phải
do có điều gì đáng hổ thẹn cần phải giấu giếm, chỉ là vì sợ anh em ta còn nhỏ
tuổi, trí tuệ chưa đủ để hiểu được những điều sâu xa. Thường ngày mẹ nuôi dạy,
rèn giũa chúng ta vô cùng nghiêm khắc, nhất định là bởi không muốn làm mất mặt
phu quân đã khuất núi. Người mà mẹ cả đời kính cẩn thờ phụng chắc chắn phải
đáng trọng hơn bất cứ ai, cho nên dù sự thật thế nào tuyệt đối cũng không thể
khiến chúng ta cảm thấy thất vọng hay hổ thẹn về gốc gác của mình!"
Ngọc
Huyên không bàn luận gì thêm, âm thầm tán đồng suy nghĩ của huynh trưởng bởi
nàng cũng tin vào điều đó. Nhưng họ không thể ngờ rằng sự thật mà mẫu thân che
giấu bấy lâu nay thực sự quá xa vời so với những gì mà đầu óc non nớt của bọn
trẻ có thể tưởng tượng. Phụ thân của họ cùng gia tộc ba đời đã bị kết án tru di
bởi tội danh mưu phản, hành thích Tiên đế. Từ cổ chí kim đó vẫn bị xem là tội
ác tày đình, vết nhơ muôn đời không thể rửa sạch. Ngọc Huyên, Anh Vũ cùng mẹ là
những người cuối cùng trong gia quyến kẻ phạm trọng tội, nhờ vào chút may mắn
và sự chở che của Ngô Thái phi mới giữ được tính mạng cho tới ngày hôm nay
nhưng lại đang phải sống một cuộc đời chui lủi, ẩn dật. Tuy có rất nhiều điều
đáng nghi xung quanh việc kết án Nhập nội hành khiển Nguyễn Trãi năm ấy nhưng
không có cách nào để chứng minh cho sự trong sạch của ông, nhất là khi người
kiên quyết khép ức Trai tiên sinh vào tội chết lại chính là Nhiếp chính Hoàng
thái hậu, người đang nắm giữ quyền lực tối thượng trong triều. Phạm thị quyết định
không nói cho hai đứa trẻ về thân thế gia đình vì sợ hai con còn nhỏ chưa hiểu
chuyện thì ít mà vì lo ngại chúng sẽ gặp nguy hiểm khi biết được sự thật thì
nhiều.
Nhưng
dù khéo léo che đậy đến đâu, khi mà bọn trẻ ngày một trưởng thành, những thắc mắc
trong lòng chúng cũng ngày một lớn hơn thì không một bí mật nào có thể an toàn
mãi được. Chẳng bao lâu nữa, máu và nước mắt sẽ chảy, làm tan biến mọi điều tốt
đẹp như thứ vỏ bọc mong manh, để lộ ra hạt nhân tàn độc, đáng sợ của thứ gọi là
"Cuộc chiến giành quyền lực".
No comments:
Post a Comment