Saturday 2 April 2016

Chương 11

CHƯƠNG 2: MẬT
"Qua lễ Vu Lan [1] năm nay là đã sắp tới mười một cái giỗ của quan Hành khiển rồi nhỉ!" — Ngô Thái phi mân mê những tờ vàng mã trong tay, dưới ánh sáng vàng vọt của ngọn nến, màn đêm tĩnh mịch như tờ, lời của người như tan vào hư vô bởi không nghe tiếng ai đáp lại.
[1] Lễ Vu Lan: Ngày rằm tháng bảy (15 tháng 7 âm lịch). Ngoài ra, ngày này còn gọi là ngày sá tội vong nhân, có lệ cúng chúng sinh, cúng cô hồn.
Khi lửa từ đèn cầy bắt vào chỗ tiền âm phủ kia, ánh lửa bập bùng mới soi rõ gương mặt người phụ nữ ngồi bên, ấy chính là tứ phu nhân Phạm Thị Mẫn. Hôm nay là rằm tháng bảy, hai người phụ nữ nhân lễ cúng chúng sinh cũng muốn sửa soạn một mâm cơm cúng đơn giản và đốt cho Ức Trai tiên sinh cùng những người trong gia tộc họ Nguyễn chút tiền vàng để an ủi vong linh.
Phu nhân Phạm thị là người thiếp thứ tư của quan Hành khiển Nguyễn Trãi. Khi tai họa xảy ra, bà mới qua cái tuổi đôi mươi vài năm, bỗng nhiên trở thành một góa phụ, lại phải một mình đơn độc nuôi hai đứa trẻ thơ dại, tương lai mịt mù. Chuyện tưởng vừa mới đấy, thế mà đã hơn chục tiết đông thấm thoát trôi qua, con người ấy giờ đã trở thành người đàn bà cận tứ tuần, gương mặt non trẻ năm nào giờ đã in hằn dấu vết thời gian và đau khổ. Phạm phu nhân vừa thả những tờ giấy xuống đống lửa, vừa lấy vạt áo khẽ thấm giọt nước mắt như chực nhỏ xuống.
"Xin lệnh bà thứ lỗi! Dù tiện thiếp đã dặn lòng rằng chuyện đã qua từ lâu nhưng vẫn không kìm được nước mắt những lúc thế này, thật khiến người bận lòng!"
Thái phi không nói, lặng lẽ hóa vàng cho người nơi chín suối.
''Lão gia là người chính trực, độ lượng, cả cuộc đời vinh hiển, thanh sạch. Cho đến tận bây giờ tiện thiếp vẫn cảm thấy người tuyệt đối không thể làm ra những chuyện đại nghịch vô đạo như vậy, chắc chắn là có điều chi oan khuất!"
"Ta chưa từng tin vào kết luận năm đó của bộ Hình!" — Ngô Thị Ngọc Dao nhìn thẳng vào mắt Phạm phu nhân nói lời khẳng định. Hơn ai hết, người luôn cảm thấy mang ơn quan Hành khiển, ông không chỉ đứng ra xin Tiên đế tha mạng chơ người và Tư Thành một lần mà sau đó còn dốc lòng lo lắng và chịu trách nhiệm về sự an nguy của hai mẹ con người đến cùng, hết đưa họ trốn ra trấn An Bang rồi lại bí mật dày công đưa trở về giấu ở Đô Kỳ, Thần Khê, cái ơn cứu mạng ấy làm sao Ngọc Dao có thể dù chỉ một giây một phút quên đi được — ''Nếu không có quan Hành khiển thì làm gì có ta và Điện hạ ngày hôm nay! Con người khẳng khái của tiên sinh sao ta lại không hiểu, sao ta lại hoài nghi chứ!"
Phạm phu nhân nghẹn ngào không nói lên lời, chỉ khẽ gật đầu tỏ ý biết ơn người đã cùng đứng trên một lập trường với mình mà suy xét sự việc năm ấy. Dù trong lòng bà tin rằng đại nhân trong sạch nhưng đứng trước mặt Thái phi, người có chồng bị chính phu quân mình mang danh sát hại, bà không khỏi cảm thấy đau khổ, mặc cảm. Ơn huệ của Thái phi dành cho bà cùng Anh Vũ, Ngọc Huyên càng nhiều thì nỗi day dứt ấy càng lớn lên, không có cách nào gỡ bỏ. Mười mấy năm qua, tuy ở bên hết lòng hầu hạ người nhưng bà luôn có suy nghĩ một lúc nào đó sẽ phải rời khỏi nơi này, nhìn lũ trẻ lớn lên trở nên thân thiết, quyết tâm ấy của bà lại thêm mạnh mẽ.
Phạm phu nhân không hề biết rằng đối với mình và bọn trẻ, Ngô Thái phi cũng luôn mang cảm giác có lỗi trong lòng. Chuyện Ngô Thị Ngọc Dao năm ấy được quan Hành khiển và tam phu nhân là Lễ nghi học sĩ Nguyễn Thị Lộ ra tay giúp đỡ chỉ người trong cuộc mới biết, đối với tứ phu nhân và những gia quyến khác, người đã không cho hay về những việc rắc rối trong triều đình bởi cho rằng những chuyện phức tạp đó càng biết ít thì sẽ càng an toàn. Bao nhiêu năm nay, Thái phi vẫn luôn giữ kín một nỗi niềm đau đáu rằng có lẽ nào vì cứu giúp người mà tai họa mới giáng xuống cả một gia tộc đang hưng thịnh như thế?
Hai người phụ nữ, một người có chồng bị kết án sát hại phu quân của người kia, lại một người vì mình mà người kia trở thành góa phụ, đã sống bên nhau hơn mười năm, cùng trải bao thăng trầm, thương đấy, mến đấy nhưng cũng buồn khổ và day dứt đấy.
Chỉ có những đứa trẻ thơ ngây vẫn ngày ngày lớn lên bên nhau, hồn nhiên trao trọn cả tấm lòng mà không chút gạn mây trong suy nghĩ...
"Anh có thích trở thành Hoàng thái đệ không?" — Ngọc Huyên hỏi.
''Biết nói sao với em nhỉ? Chuyện đó không đơn giản là thích hay không!"
"Thích là thích, không thích là không thích, chẳng phải rất đơn giản sao?" — Nàng khẽ chớp hàng mi cong mềm như tơ liễu, hướng ánh mắt trong veo, hiếu ký sang Tư Thành.
"Việc đó giống như là em không được quyền lựa chọn xuất thân của mình, không thể quyết định mình sinh ra trong một gia đình giàu có hay nghèo hèn, cao quý hay bần cùng. Anh cũng như vậy, sinh ra đã là một Hoàng tử, dù muốn dù không cuộc đời nhất định sẽ không thoát khỏi việc những việc phức tạp như tranh giành ngôi vị."
"Điều gì sẽ xảy ra với những người bị cuốn vào đó?"
"Anh nghe nói trong Hoàng cung, không có cuộc tranh đấu nào mà không phải một mất một còn."
"Vậy thì..." — Ngọc Huyên khẽ rùng mình lo sợ, nàng nắm chặt tay Tư Thành, giọng như van lơn — "Hãy tránh xa nó ra!"
"Chỉ e là có những thứ thuộc về số phận, không thể trốn chạy được!" — Tư Thành nhìn sâu vào đáy mắt nàng, người biết có những điều dù nói ra Ngọc Huyên cũng không hiểu được, bản thân người còn không thể hiểu hết con đường mà mình sắp dấn thân vào thì làm sao có thể nói để nàng hiểu đây?
Bình Nguyên Vương nghĩ đến mẫu thân mình, bà chẳng phải là một minh chứng sống cho những điều mà người vừa nói đó sao? Cả cuộc đời bà chỉ cầu mong được bình yên làm vợ, làm mẹ, không tơ hào danh vọng, không thèm khát địa vị, cũng không tham lam của cải nhưng số phận đâu dễ dàng buông tha cho bà nên cũng đã từng lắm phen vào sinh ra tử, ngàn cân treo sợi tóc. Những người sống là người của Hoàng thất cho đến tận lúc chết cũng không thoát khỏi kiếp nạn tranh giành.
Ngọc Huyên tuy còn nhỏ tuổi, lại là phận nữ nhi, những chuyện như thế này nàng không thật hiểu rõ, nàng chỉ biết một cách rất mơ hồ rằng cuộc đời của một Vương gia tuy có thể yên tâm tận hưởng phú quý và bổng lộc cả đời nhưng con đường quan trường lại bị chặt đứt cả. Với một người tài năng như Tư Thành, điều đó quả là đáng tiếc.
"Anh muốn được giống như các vị quan lại, có thể tham gia vào việc triều chính ư?"
"Chính trị không phải là việc một đứa trẻ mười hai tuổi như anh có thể hiểu hết được. Nhưng anh biết rất rõ một điều: anh thực lòng muốn bên cạnh để chia sẻ nỗi cô đơn của Hoàng thượng."
"Hoàng thượng?" — Ngọc Huyên tỏ ra ngạc nhiên khi Tư Thành bỗng nhắc tới người.
"Phải, người chính là kẻ cô đơn nhất thế gian! Ai ở trong hoàn cảnh của người cũng sẽ trở thành như vậy, được bao quanh bởi trăm vạn binh mã và kẻ hầu người hạ nhưng thực chất lại chẳng có người bạn thực sự nào, không như anh luôn có em và Anh Vũ ở bên."
Bỗng Tư Thành dừng bước, nhìn sâu vào đôi mắt không bao giờ biết nói dối của Ngọc Huyên:
"Nhưng liệu... em có muốn anh ngồi vào vị trí ấy?"
"Em..." — Nàng bối rối vì câu hỏi đột ngột và vì cả cái nhìn như xoáy vào tâm can mình, vội lảng tránh ánh mắt ấy, trả lời một cách mơ hồ — ''Chỉ cần anh cảm thấy ổn!"
Thực ra Ngọc Huyên cũng không hề hoàn toàn hiểu rõ điều mình muốn. Kỳ vọng của Tư Thành, tâm tư của người thế nào, nàng vốn hiểu hết bởi vì người không bao giờ ngại ngần chia sẻ điều đó với nàng và Anh Vũ. Nhưng Ngọc Huyên lại chẳng thể dễ dàng nói ra thành lời tâm sự của mình, không phải nàng muốn che giấu mà vì nàng không cách nào lý giải được những mâu thuẫn đan xen trong lòng mà điều đó thì chỉ khiến Tư Thành bận lòng thêm.
Mọi thứ dường như đã đổi khác. Không biết từ lúc nào, cả Tư Thành và Anh Vũ đều trở nên vừa gần nhưng lại thật xa. Đối với Ngọc Huyên, họ vẫn là những người anh, người bạn thân thiết, không bao giờ che giấu hay ngờ vực nhưng chí hướng mà họ theo đuổi dôi khi nàng cảm thấy thật xa vời để mình bắt kịp.
Có đôi lần, Ngọc Huyên hỏi anh trai mình về điều đó, Anh Vũ chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến nhất và nói:
''Chúng ta sinh ra mỗi người có một sứ mệnh khác nhau, không riêng gì Điện hạ, anh, hay em mà đến cả thân phận nam tử và nữ nhi, chúng ta tồn tại vì những lý do mà chỉ bản thân mình mới biết!"
Ngọc Huyên không hiểu. Nàng hoàn toàn chới với và mơ hồ giống như cảm giác lúc này đây, khi Tư Thành đứng ngay trước mặt nàng nhưng Ngọc Huyên lại có cảm giác không thể chạm tới người.
"Huyên à!" — Người nắm lấy tay nàng kéo ra khỏi đám mây xao lãng — ''Chuyện gì anh có thể không biết nhưng có một điều mà anh luôn chắc chắn, đó là em và Anh Vũ mãi mãi là đệ muội tốt của anh, sướng khổ ngọt bùi có nhau, mãi mãi không bao giờ chia cách. Chỉ cần em ghi nhớ điều này là đủ!"
''Sướng khổ ngọt bùi có nhau, mãi mãi không bao giờ chia cách?"
"Phải rồi!" — Bình Nguyên Vương gật đầu quả quyết.
''Vậy thì ba chúng ta có thể "kết nghĩa vườn đào" như Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi trong Tam quốc chí hay không?" — Nàng ngây thơ hỏi.
"Không đâu!" — Tư Thành mỉm cười — "Kết nghĩa huynh đệ là dành cho anh và Anh Vũ, còn với em, nếu muốn không bao giờ chia cách thì phải dùng cách khác!"
"Là cách gì vậy anh?"
"Đợi sau này anh sẽ nói cho em biết!" — Bình Nguyên Vương vuốt nhẹ lên mái tóc của nàng, hơn cả cái cách một người anh cả dành sự thương yêu cho em gái.
''Không thể được!" — Suýt chút nữa Thái bảo đại nhân đã bật ra thành lời câu nói ấy* Sóng gió chốn quan trường đã không ít lần vùi dập ngài trong những tai họa vô đơn chí, nhấn chìm cả những chiến công hiển hách từng lập cho xã tắc nhưng cũng chính điều đó đã dạy cho ngài cách biết tiết chế cảm xúc, ngay cả trước một đứa trẻ mà nếu được sinh ra trong một gia đình bình thường thì theo thứ bậc phải gọi ngài là cụ trẻ.
"Điện hạ nói sao cơ?" — Đại nhân tỏ ra bình tĩnh, khác hẳn sự hỗn loạn đang diễn ra trong lòng.
''Cháu thích Ngọc Huyên!" — Tư Thành nhắc lại một cách rõ ràng, không hề bối rối.
"Ngọc Huyên?" — Đinh Liệt nheo mắt, làm ra vẻ đang nhớ lại gương mặt của người mang cái tên ấy — "Ý người muốn nói đến tì nữ trong Vương phủ, cô bé có người anh song sinh tên Anh Vũ?"
"Không phải tì nữ, thưa Thái bảo!" — Tư Thành sửa lại — "Cháu và cả mẫu thân chưa bao giờ xem ba mẹ con nàng ấy là gia thần. Đối vói cháu, họ thân thiết chẳng khác nào ruột thịt, từng bên nhau từ những ngày khổ sở, sao có thể dùng một từ "Tì nữ" để nhắc về nàng ấy!"
"À, ừm...!" — Đinh đại nhân hắng giọng — "Người thích con bé đó, vậy rồi sao?"
''Nếu có thể chiến thắng trong kỳ thi lần này để trở thành Hoàng thái đệ, cháu và mẫu thân sẽ phải chuyển vào sống trong cung Long Đức thì đến lúc đó hi vọng Thái bảo sẽ giúp cháu tìm được cách để ba mẹ con họ cùng được đi theo. Việc này cháu không thể nghĩ ra ai khác có thể giúp mình ngoài người!"
''Về chuyện này... " — Ngài nghĩ ngợi giây lát, rồi đột nhiên tỏ ra dễ dàng — "Cũng không phải là điều gì quá khó khăn, ta nhất định sẽ có cách!"
"Thật vậy ư?" — Tư Thành vui mừng ra mặt — "Cháu còn lo nhất định người sẽ phản đối!"
Bình Nguyên Vương đã lo nghĩ đúng, trong thâm tâm, Đinh Thái bảo kịch liệt phản đối mong muốn này của người nhưng ngài không muốn làm phiền lòng đứa trẻ ấy khi mà ngày thi đấu chẳng còn cách bao xa.
Đinh Liệt không phải là một con người hà khắc. Ngài là một võ quan có nhiều cống hiến lớn cho triều đình này ngay từ những ngày đầu khi tất cả mới chỉ là một nghĩa quân với quân lực mỏng manh như ngọn đèn leo lét trước gió bão. Nhưng tâm huyết, công trạng của ngài khi đến thời bình lại bị người ta xem nhẹ, điều ấy khiến một lão tướng như ngài cảm thấy không cam tâm. Bình Nguyên Vương là hi vọng cuối cùng của Đinh Liệt, và ngài quyết sẽ dùng hết ảnh hưởng của mình để đưa được người lên ngôi vị Trữ cung.
Đối với chính trị mà nói, hôn nhân không xảy ra giữa hai con người mà đó là đại sự của hai gia tộc. Trước khi mọi thứ bắt đầu, ngài cần phải chuẩn bị cho Bình Nguyên Vương một bệ đứng vững chắc. Không gì tốt hơn việc người có thể kết duyên với một nữ nhân xuất thân trong gia đình danh giá, quyền thế. Gia thế của nàng ta sẽ là một chống lưng tuyệt vời, đưa người càng tiến gần hơn tới cái đích vinh quang cuối cùng. Vì thế, không thể nào có chuyện ngài dễ dàng chấp thuận để một đứa con gái thân phận thấp kém, chỉ là gia thần trong phủ, cản trở bước tiến của Bình Nguyên Vương, của mình, của gia tộc họ Đinh. Hôm nay người nói thích cô bé đó, chuyện mà người đề cập đến là mong muốn không phải rời xa, nghe qua thì tưởng như chẳng phải điều gì lớn lao, chỉ là chút cảm xúc ngây thơ, thuần khiết nhưng ai biết đâu một mai khi hai người đó, một nam, một nữ, cứ ngày ngày quấn quýt bên nhau sẽ không nảy sinh ước muốn được thành thân thực sự? Sự chân thành và nồng nhiệt của tuổi trẻ như ngọn lửa, bùng lên trong phút chốc biết đâu chừng lại có thể thiêu rụi cả đại sự vinh quang.
Nhưng ngay lập tức gay gắt từ chối không phải là một kế sách hay. Ngài hiểu hơn ai hết đó là đứa trẻ trọng danh dự và tình cảm. Chính ngài đã cố gắng gieo vào tâm thức đứa trẻ ấy một chân lý: có quyền lực mới mong bảo toàn được những điều mình coi là quý giá, nếu như bây giờ, ngài vì nóng vội mà khiến người nhận ra để đạt được thứ quyền lực mà ngài đang muốn người hướng tới cần phải biết hi sinh tình cảm và đạp bằng mọi thứ, biết đâu chừng người sẽ chọn cách từ bỏ.
"Không! Sao ta lại phản đối một mong muốn chính đáng như thế? Dù là Hoàng thượng, Thân vương hay một đứa trẻ bình thường, ai cũng cần có những người bạn tri kỷ, Hoàng cung lạnh lẽo và hà khắc, có thể sự có mặt của những người đó bên cạnh sẽ giúp người cảm thấy an tâm và ấm áp hơn." Thái bảo nhấp một ngụm trà, tỏ ra vui vẻ — "Còn về Ngọc Huyên, tuy ta không thật ưng ý với xuất thân của con bé nhưng xét về dung mạo, tố chất, nó cũng hợp mắt ta, chuyện sau này hãy để ta từ từ suy nghĩ!"
"Cảm ơn Thái bảo!" — Tư Thành hoàn toàn tin tưởng lời nói đó.
"Tuy nhiên, Điện hạ hãy hứa với ta: Người phải đạt bằng được ngôi vị kia. Người phải hiểu rằng, nếu để vuột mất ngôi vị Hoàng thái đệ thì con đường chính trị của người sẽ trở nên khó khăn hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần, mà như thế, đừng nói đến Ngọc Huyên, ngay cả mẫu thân, người cũng khó lòng bảo vệ được! Đen lúc đó, ta hi vọng người sẽ sáng suốt làm theo những chuyện mà kẻ tâm phúc này sắp đặt, không vì điều gì khác mà chính là muốn tốt cho người và mẫu thân." — Giọng của Đinh Liệt đều đặn, chậm rãi nhưng nghe sao thật nặng nề, sắt đá.
"Vâng, cháu đã hiểu ý Thái bảo!" — Tư Thành đáp, ngầm hiểu rằng Thái bảo đang muốn người đánh một ván cược lớn.
"Hoàng thượng! Người có bao giờ vì điều gì mà quay lưng lại với tứ Vương gia?"
"Sao bỗng nhiên Hoàng tỷ lại hỏi như vậy?" — Bang Cơ đặt quân cờ trong tay xuống bàn, một nước cờ không lấy gì làm xuất sắc, ngẩng lên hỏi Diên Trường.
"Chỉ là thần thiếp có chút tò mò! Thấy Hoàng đệ được lòng Hoàng thượng và Hoàng mẫu như vậy, thần thiếp rất vui mừng nhưng cũng cảm thấy khó hiểu bởi huynh đệ của người không chỉ mỗi Bình Nguyên Vương, còn có cả đại Vương gia, nhị Vương gia nhưng không ai nhận được nhiều sủng ái hơn Tư Thành. Chắc hẳn phải có điều gì đặc biệt ở Hoàng đệ khiến người yêu quý thế?"
''Chuyện này cũng đâu phải điều gì khó hiểu!" - Bang Cơ mỉm cười — "Con người có tính cách phóng khoáng, nội tâm trong sáng như Tư Thành thật khó mà không cảm thấy yêu mến, dù là ai đi chăng nữa!"
''Hoàng thượng, nếu như... có một thứ mà người và tứ Vương gia cùng yêu thích nhưng chỉ có thể thuộc về một người, người có bao giờ nghĩ rằng sẽ dùng danh phận Hoàng đế mà giành lấy?" — Công chúa rụt rè ướm hỏi.
''Có thể xảy ra điều đó sao?" Bang Ca bật cười ha hả ''Đừng nói là tranh giành, trên đời này nếu có điều gì Tư Thành mong muốn, trẫm là Hoàng đế sẽ thành toàn cho Bình Nguyên Vương!"
Công chúa khẽ chớp hai hàng mi cong vút, ánh mắt nàng nhìn Bang Cơ nửa như nao núng, nửa lại hi vọng. Hoàng thượng đâu biết rằng con người vốn rất ích kỷ. Bởi vì người là đấng chí tôn của đất nước này, đứng trên muôn vạn người mà cảm thấy rằng không có điều gì không khuất phục trước ý muốn của mình, chưa từng nếm trải cảm giác phải giành giật để có được nên người mới dễ dàng thốt ra những lời hứa hẹn nhẹ bẫng ấy.
Rất sớm thôi Bang Cơ sẽ học được trên đời này có những thứ là độc nhất, có những thứ buộc con người ta không từ thủ đoạn nào để chiếm hữu, lại có những thứ không thể vì người mong muốn mà dễ dàng có được, dù có là một vị Hoàng đế.

No comments:

Post a Comment