CHƯƠNG 5: LỘ
Tư
Thành không giành được chiến thắng trong phần thi thứ hai.
Nấu
sau khi ba phần thi, vị trí người thắng cuộc chưa được định đoạt, phần thi thứ
tư sẽ mang ý nghĩa quyết định.
"Người
thi đấu không phải là các Thân vương mà lại là người hầu cận ư?"— Đám trẻ
con trong phủ cùng há hốc mồm sửng sốt.
"Giống
như đám cỏ dưới gốc cây cổ thụ, nhờ được tán cây che chắn mà mới xanh tươi mượt
mà, ý nghĩa của phần thi này cũng như vậy, là muốn kiểm chứng xem một người khi
tự nhận mình là kẻ học đạo quân tử thì những người thân cận xung quanh có được
cái "khí" thanh cao của người ấy thấm vào chút nào không?" — Tư
Thành chậm rãi giải thích.
"Vậy
thì bọn em sẽ thi những gì?" — Một đứa trong bọn nhanh nhảu thắc mắc.
"Ta
cũng chưa biết! Có lẽ là
muốn xem các em có phải là những đứa trẻ biết phép tắc không, có được giáo dục
tốt không?"
"Có
khi nào bắt bọn em thử viết chữ và đọc thơ không nhỉ?" — Một đứa khác e dè
đề cập đến.
"Có
thể lắm chứ!" — Người
khẽ nhún vai —
"Tóm lại, thắng thua của ta đều do các em quyết định!"
Bọn
trẻ nhớn nhác nhìn nhau, tỏ vẻ e ngại trước trọng trách quá lớn mà Bình Nguyên
Vương vừa đặt lên vai chúng. Chúng không dám tin ngôi vị cao quý thứ hai ở đất
nước này lại do chính mình quyết định, ý tưởng ấy khiến chúng vừa có chút vênh
vang khoái chí nhưng phần nhiều là hoang mang, căng thẳng.
"Các
vị Vương gia khác cũng chọn ra một người thân cận để dự thi sao?"
"Đúng
thế! Nam nhân, tuổi từ mười tới mười bốn!'' — Bình Nguyên Vương trả lời, đồng
thời hỏi lại chúng — ''Vậy ai dám đứng ra lãnh trọng trách này?"
Cả
đám chẳng cần phải suy nghĩ lâu, lập tức đồng loạt chỉ tay về phía Anh Vũ. Điều
này Tư Thành cũng đã đoán biết trước nhưng vẫn muốn ra chiều hội ý với đám trẻ
trong phủ trước khi quyết định.
"Anh
Vũ, em có sẵn sàng không?"
''Em
sẽ dốc sức!" — Vũ đáp không chút lưỡng lự.
"Tốt
lắm, cứ quyết định như vậy đi!"
Đó
là câu chuyện mới một tuần trước của bọn trẻ. Khi nói với chúng những điều ấy,
Bình Nguyên Vương vốn nghĩ sẽ làm hết sức để tự mình chiến thắng cuộc thi,
không để Anh Vũ phải gánh vác trọng trách khó khăn ấy.
Nhưng
thế cục đang dần xoay chuyển theo hướng không có lợi cho người khi mà Tư Thành
nhận ra trong cuộc thi này người có phần đơn độc hơn hai Hoàng huynh.
Chỉ
còn một phần thi nữa, nếu không thể kết thúc bằng một chiến thắng, hoặc là người
sẽ thua cuộc, hoặc là Anh Vũ sẽ phải đảm đương phần khó khăn nhất như những gì
mà người đã chủ quan không lường đến.
Nhưng
Bình Nguyên Vương sẽ càng bất ngờ hơn nếu biết người đang trên đường nhập cung
không phải Anh Vũ mà là một đứa trẻ khác.
Đại
Phúc ngọ ngoạy không yên, nó chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ được ngồi trên chiếc
xe tứ mã vốn chỉ dành cho quan lớn trong triều như Thái bảo đại nhân. Thùng xe
rộng thênh thang, tứ bề trang trí bằng loại gấm cao cấp, lại có cả đệm lót rất
êm để dù ngựa có phi nhanh người ngồi bên trong cũng không hề cảm thấy xóc.
Phúc đã thầm nghĩ nếu không phải nhờ đảm trách một việc đại sự thì có lẽ cả đời
nó sẽ chẳng bao giờ có được cái vinh dự này.
"Huyên
này!" — Nó lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Ngọc Huyên.
"Vâng!"
— Nàng thôi nhìn ra bên ngoài, thả tấm mành cửa xuống, quay lại nhìn nó đáp.
''Tôi...
run quá!" — Mặt Phúc méo xệch, tai đỏ ửng lên, ấp úng mãi không nên lời.
"Đừng
run!" — Nàng vội nắm chặt lấy hai bàn tay nó, giọng quả quyết — "Chắc
chắn anh sẽ làm tốt! Cứ làm giống như những gì chúng ta đã được dạy dỗ!"
"Chuyện
này hoang đường quá!" Phúc nói như sắp khóc "Tại sao lại để những kẻ
thấp kém và thất học như chúng ta can dự vào chuyện trọng đại này? Tôi phải làm
sao đây? Nếu như không làm được thì làm sao tôi dám quay về Vương phủ nữa!"
"Kể
cả có như thế cũng không ai trách anh cả! Mọi người đều hiểu anh đã làm hết sức!"
"Không
được đâu Huyên! Tôi không làm được!"
''Đại
Phúc!" — Ngọc Huyên kêu lên vô vọng — "Giờ phút này anh không thể thối
lui được!"
"Huyên
này! Hay là... Huyên hãy thay tôi làm điều này?" Đại Phúc gợi ý.
"Anh
nói gì vậy? Tôi là nữ nhi mà! Nếu không phải thế thì tôi sẽ chẳng từ nan
đâu!"
"Vậy
chỉ cần không phải nữ nhi là được!" — Nó tỏ ra hăm hở, khác hẳn thằng nhóc
run sợ đến mức có thể khóc rống lên mới đây — "Hãy khoác quần áo của tôi
vào, tôi sẽ giúp Huyên búi tóc! vốn dĩ Vũ và Huyên rất giống nhau, sẽ không ai
nhận ra đâu!"
"Nhưng
người lớn trong nhà đều biết anh mới chính là người đi thi, còn Anh Vũ thật thì
đang trị bệnh ở nhà!"
"Chỉ
cần sau khi kết thúc chuyện này, chúng ta nói thật với Điện hạ và nhờ người che
giấu cho. còn nếu như đến cuối cùng lệnh bà vẫn biết được thì tôi xin nhận hết
mọi trách phạt. Tất cả cũng chỉ vì tôi quá bất tài, nếu bây giờ đẩy tôi tới đứng
trước mặt Thánh thượng cùng các vị quan lớn trong triều, tôi e mình sẽ vì lo sợ
mà lăn ra ngất xỉu mất!"
Vừa
dứt câu, bàn tay Phúc lại run lên. Ngọc Huyên lo lắng nghĩ đến lúc Phúc phải đối
mặt với thử thách, không biết Phúc sẽ còn tỏ ra sợ hãi đến mức nào nữa. Thời
gian gấp rút, xe ngựa đã rời phủ được một quãng khá xa. Nếu bây giờ thay đổi y
phục may ra vẫn kịp, người đánh ngựa vốn không phải là gia thần trong phủ Bình
Nguyên mà là người bên phía Thái bảo đại nhân nên chắc chắn không thể nhớ rõ mặt
hai đứa trẻ.
Ngọc
Huyên hít đầy một hơi trong lồng ngực, nói thật nhanh như sợ chính mình sẽ có đủ
thời gian để do dự:
"Anh
mau cởi áo khoác ngoài ra!"
"Liệu
một đứa trẻ mười hai tuổi có thể chống lại hai đứa trẻ khác lớn hơn mình?"
— An Quế vừa dâng trà, vừa nói khẽ đủ để Thái hậu có thể nghe thấy dù trong
phòng chỉ có hai người là hắn, viên Nội quan thị hậu chánh trưởng và vị chủ nhân
đang ngồi đăm chiêu kia.
Thái
hậu nhấc lấy tách trà từ chiếc khay vàng, mở nắp và hít đầy lồng ngực hương
thơm thoang thoảng bay lên theo làn khói hơi nghi ngút, hi vọng nó sẽ đánh thức
tất cả các giác quan trong người dậy, lúc này đây, người cần mình phải tỉnh táo
và sáng suốt hơn bao giờ hết.
"Dường
như là ta đã tính sai một bước!" — Thái hậu lim dim đôi mắt nhưng không phải
theo cái cách mà một người đang đắm chìm vào suy tưởng — "Cuộc thi này
đáng lẽ đã phải kết thúc! Thật không ngờ Lạng Sơn Vương lại ranh ma như thế!"
"Thưa,
Thái hậu bệ hạ có cao kiến gì không?"
"Theo
những gì mà ta đang thấy thì có vẻ như Nghi Dân sẽ dồn sức để giúp Khắc Xương
chiến thắng. Phần thi thứ ba Tư Thành dù giỏi giang tới đâu cũng sẽ không dễ
dàng mà đánh bại được hai đứa trẻ lớn xác hơn mình, nhất là khi chúng lại cố
tình liên thủ với nhau".
''Chúng
ta có cần dùng đến chút xảo thuật, như là... một chút độc dược loại nhẹ khiến
người bị đầu độc trong vài canh giờ mệt mỏi rã rời chỉ giống như gặp một cơn
trúng gió, kết quả là sẽ phải bỏ dở cuộc thi nhưng không hề để lại manh mối
nghi ngờ!" — Tên thái giám nheo đôi mắt tỏ vẻ cáo già.
''Không!
Trước bao nhiêu cặp mắt của các đại thần trong triều, chúng ta không thể hành động
liều lĩnh được! Hơn nữa, tới giờ phút này cũng đã quá muộn để ta ra tay, những
đứa trẻ đó không phải là những đứa trẻ tầm thường, hơn ai hết chúng hiểu rõ về
thân phận và cơ hội trước mắt, ngươi thấy đấy, xung quanh chúng vòng trong,
vòng ngoài đều là gia thần tư phủ, người của ta khó lòng trà trộn ngay lúc này.
Đành phải chờ xem số phận đứng về phía ai!"
Cuộc
đối thoại rơi vào im lặng khi viên hoạn quan không tìm được kế sách gì hơn để
hiến cho chủ nhân, còn Thái hậu cũng đã cạn kiệt mưu kế.
Vòng
thi thứ hai kết thúc cũng đúng lúc trống canh báo giờ Ngọ, Thái hậu ban lệnh
cho mọi người được nghỉ ngơi và vòng thứ ba sẽ bắt đầu sau một canh giờ nữa,
vào giờ Mùi. Thời gian cuộc thi tiếp tục chẳng còn bao lâu, người cũng bất lực
trong việc tìm cách xoay chuyển cục diện. Thái hậu cảm thấy uất nghẹn bởi thật
không ngờ mình lại thua trí một đứa trẻ mười lăm tuổi.
"Lạng
Sơn Vương! Ta đã đánh giá quá thấp đứa trẻ này!" Thái hậu rít qua kẽ răng "Tưởng
như Dương thi [1]
là một con rắn độc đã bị ta loại trừ nhưng không ngờ chút nọc độc còn lại của
con rắn ấy vẫn còn đủ sức khiến ta bị trúng một đòn hiểm!"
[1] Ý chỉ Dương Thi Bí, mẫu thân
đã bị phế truất làm thường dân của Nghi Dân.
"Xin
người bớt nóng giận!" — An Quế kêu lên thảng thốt khi Thái hậu trong cơn tức
tối đã gạt đổ mọi thứ trên bàn.
"Coi
như ta đã thua một keo! Nhưng nếu kẻ thắng cuộc cuối cùng là Tân Bình Vương thì
cũng không phải là điều gì quá tệ hại! Tuy ta không biết chúng đang mưu tính điều
gì trong đầu nhưng nhất định Lạng Sơn Vương sẽ phải rời khỏi Kinh thành ngay
sau khi ngôi vị Hoàng thái đệ kia được công bố! Nhất định ta phải chặt đứt mọi
mối liên hệ của Nghi Dân tới Hoàng cung này!"
Trống
canh đã điểm, phần thi thứ ba về võ thuật sắp bắt đầu.
Trên
khán đài, Hoàng thượng, Thái hậu và các quan văn võ chăm chú dõi theo nhất cử
nhất động của ba Thân vương dù họ mới chỉ đang được đám nô tài vây quanh giúp mặc
lên người những bộ quần áo giáp.
"Các
vị Vương gia hãy dùng những binh khí trên giá này!" Viên Nội quan nói lớn
và chỉ vào số binh khí vừa được mang ra "Tất cả đều được làm bằng gỗ để
không còn độ sát thương. Lớp sơn đỏ còn ướt này tượng trưng cho phần sắc nhọn
dùng để hạ đối thủ, khi va chạm lên người sẽ để lại dấu vết của vệt chém, căn cứ
vào đó sẽ tính xem người bị trúng đòn có được tiếp tục thi dấu được hay
không!"
Hít
một hơi, tên nô tài tiếp tục nhấn mạnh vào những điều quan trọng của luật thi:
"Vì
vậy, xin lưu ý: đầu, cổ, ngực là ba phần mà nếu bị dính màu các vị sẽ bị xử
thua tức thì! Khi một vị bị trúng đòn vào chỗ hiểm và bị xử thua, thần sẽ vẫy cờ
hiệu mang màu của người đó. Cờ hiệu phất lên, người thua cuộc phải lập tức dừng
cuộc thi và rời khỏi sân đấu. Phần thi này không giới hạn thời gian và số lần
thay vũ khí, vì thế cuộc đấu chỉ kết thúc khi có hai người bị loại, người chiến
thắng là người còn trụ lại cuối cùng".
Lạng
Sơn Vương lim dim đôi mắt, không chú ý nhiều tới lời tên thái giám bởi những thứ
đó người đã biết cả. Điều duy nhất Nghi Dân nghĩ đến lúc này là cuộc trò chuyện
với Hoàng đệ Khắc Xương. Mọi thứ đều diễn ra đúng theo những gì mà người đã dự
liệu và chỉ cần thêm một chút nữa thôi những mưu tính của Thái hậu về ngôi vị
Hoàng thái đệ kia sẽ tan thành mây khói, người phá hủy tất cả, thật trớ trêu, lại
chính là Bình Nguyên Vương. Một mũi tên bắn trúng hai con chim, một con sẽ bị
chặt đi đôi cánh, con còn lại có thể sẽ phải trả giá bằng việc mãi mãi mất đi
Vương vị hiện có của mình.
"Thật
đáng để chờ đợi màn kịch hay còn ở phía trước!"— Nghi Dân nở một nụ cười mãn nguyện.
Và chỉ Khắc Xương mới hiểu được ý nghĩa của nụ cười ấy.
Thêm một hồi trống lệnh vang lên, áo giáp đã được mặc
nghiêm chỉnh lên người, các Thân vương tiến lại chọn binh khí cho mình.
''Hoàng huynh! Vì sao
anh lại làm vậy? Để giúp em chiến thắng anh đã phải hi sinh cơ hội của mình, chẳng
phải anh rất muốn chiến thắng và giành được ngôi vị kia sao?"
Lạng Sơn Vương cầm lên một cây đoản đao.
"Phải
nhưng ta đã hiểu chiến thắng không mang lại điều mình mong muốn! Nếu Bình
Nguyên Vương vẫn còn đấy thì ngôi vị kia sớm muộn gì cũng thuộc về Tư Thành. Cuộc
thi này vốn chẳng có giá trị gì nếu như một trong hai chúng ta là người thắng
cuộc chứ không phải tứ đệ
Tân Bình Vương lựa chọn ngọn Tố anh thương [2].
[2] Tố anh
thương: cây thương có tua chỉ đen ở phía dưới mũi thương, khác với Huyết đương
thương là cây thương có tua chỉ đỏ.
" Vậy em càng không hiểu nổi lý do cho hành động đó của
anh!"
Bình Nguyên Vương quyết định dùng cặp trường kiếm bởi có
linh cảm mình sẽ phải chống đỡ với hai đối thủ cùng lúc.
"Lý
do ư? Ta muốn nhân cơ hội này loại bỏ Bình Nguyên Vương vĩnh viễn!"
Hồi trống thứ ba nổi lên, trận đấu chính thức bắt đầu.
''Bằng cách nào?"
Ba người thận trọng quan sát nhau, đây là một trận đấu mà
mỗi người sẽ phải tìm cách loại bỏ hai đối thủ.
"Ta
sẽ cho em biết, vì ta cần sự giúp sức của em trong trận đấu sắp tới! Ta đã tìm
ra được một cái tên có thể sẽ khiến Tư Thành phải thân bại danh liệt: Ngọc
Huyên
Cùng lúc ấy, tại cổng phía Tây của Hoàng cung, xe ngựa tới
từ Bình Nguyên phủ mang theo hai đứa trẻ vừa kịp vào thành.
"Đại Phúc! Hãy nhớ kĩ lời ta dặn đây: khi tin báo về
sự thất bại của Tư Thành truyền tới phủ, ngươi phải tìm cách cho thằng nhóc Anh
Vũ đó uống thứ thuốc này, pha vào nước hay trộn lẫn đồ ăn tùy ngươi, không ai
có thể nhận ra bởi nó sẽ tan ngay mà không để lại màu sắc hay mùi vị lạ lùng
nào cả".
"Vậy nó... nó có độc không ạ?" — Đứa trẻ lắp bắp
hỏi lại.
"Nó sẽ gây ra một cơn đau bụng dữ dội nhưng không
làm chết người đâu nên ngươi cứ yên tâm! Sau đó, hãy tìm cách xin được thay thế
Anh Vũ tới dự cuộc thi tại Hoàng cung!"
''Rồi giả thua cuộc đúng không ạ?"
"Ngươi biết không..." — Nghi Dân ném cho nó một
cái nhìn đầy khinh miệt, cúi người xuống thấp, ghé sát vào mặt Đại Phúc nói với
nó bằng thứ giọng điệu vừa như cảnh cáo, vừa như thương hại — "Loại người
mà ta ghét nhất là những kẻ thường hấp tấp nói ra suy đoán ngu ngốc của
mình!"
"Xin... xin Điện hạ tha tội bất kính!" — Phúc
thấy trong người ớn lạnh, nó run rẩy cúi rạp xuống đất để né tránh ánh nhìn đầy
đe dọa của Nghi Dân.
"Trái lại, ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh nếu như ngươi
làm tốt được việc ta giao! Điều ta cần không phải là ngươi sẽ thay thế Anh Vũ
mà hãy để tiểu muội của thằng nhóc đó làm việc này! Bằng mọi giá, hãy lôi kéo đứa
con gái ấy đi theo và thuyết phục nó đóng giả làm người anh của mình, xuất hiện
ở cuộc thi hôm ấy. Những việc sau đó không cần ngươi lo nữa!"
Đại Phúc im lặng như tờ, trong đầu nó mông lung vô vàn thắc
mắc, nó không hiểu nổi rốt cuộc Lạng Sơn Vương muốn gì nhưng lại không dám mở mồm
ra hỏi kĩ hơn. Người quyền quý họ luôn có những mưu tính mà những kẻ làm nô tài
thấp kém như nó hoàn toàn không thể hiểu nổi, cũng không nên hiểu nếu muốn được
tiếp tục sống yên ổn.
"Đại Phúc!"
''Dạ, thưa Điện hạ!"
"Xong việc này, ngươi sẽ được thưởng công xứng đáng!
Nguyện vọng của ngươi ta hứa sẽ thực hiện nó!"
"Đội... ơn.. .Điện hạ!" — Phúc có vẻ như bị xúc
động mạnh khi nghe Nghi Dân đột nhiên nhắc tới mong muốn thầm kín của mình.
Và suốt những ngày sau đó, nó chỉ mải tính cách làm thế
nào để thực hiện được mệnh lệnh của Lạng Sơn Vương. Thật may cho Phúc, mọi việc
dễ dàng hơn nó tưởng tượng bởi không ai mảy may nghi ngờ một đứa trẻ lớn lên
trong Bình Nguyên phủ, thường ngày vẫn thân thiết với bọn Anh Vũ, Ngọc Huyên, lại
chính là tai mắt của Lạng Sơn Vương và đang tận lực giúp Nghi Dân thực hiện mưu
đồ của mình.
Tư
Thành chắc chắn không phải là đối thủ ngang tầm một khi Nghi Dân và Khắc Xương
liên thủ với nhau. Ngay khi trống lệnh vang lên, người đã thấy rõ mục tiêu của
hai vị Hoàng huynh chính là muốn hợp sức cùng loại bỏ mình khỏi cuộc thi. Những
đòn tấn công dồn dập, yểm trợ nhau của họ khiến Bình Nguyên Vương phải vất vả lắm
mới chống đỡ nổi chứ đừng nói đến việc tìm được cơ hội để tấn công.
Khắc
Xương thật sự khâm phục tài võ nghệ của Hoàng đệ, người thầm nghĩ nếu như không
phải vì có Nghi Dân cùng tấn công thì chắc chắn người không thể nào hạ được đứa
trẻ kém mình tới hai tuổi ấy. Tư Thành không chỉ bền về sức mà còn có thân thủ
nhanh nhẹn, kĩ thuật điêu luyện. Ở mức độ ấy dễ thấy Bình Nguyên Vương vốn được
rèn luyện khắt khe như con nhà binh chứ không phải chỉ là một Hoàng thân sống
trong nhung lụa.
Nghi
Dân vốn biết Tư Thành không phải là một đối thủ dễ đối phó nhưng người vững tâm
bởi có Khắc Xương yểm trợ. Đối với Lạng Sơn Vương mà nói, đứa em này chính là
người duy nhất mà người có thể tin tưởng được.
Bang
Cơ hồi hộp theo dõi trận đấu. Tuy ngoài mặt người tỏ ra công bằng nhưng trong
thâm tâm Hoàng thượng luôn ngầm ủng
hộ Tư Thành, mong muốn Hoàng đệ sẽ trở thành người chiến thắng chung cuộc.
"Hoàng
thượng, chuyện thắng bại hãy để thần đệ cố sức lo liệu! Điều người cần thể hiện
ra bên ngoài cho tất cả mọi người nhìn thấy chính là sự công tâm, coi các huynh
đệ đều như nhau! "
"Vì
sao? Vốn dĩ mọi người đều hiểu Hoàng đệ chính là lựa chọn của trẫm và Hoàng mẫu!"
"Chính
vì thế, người càng phải tỏ ra công bằng, không chỉ vì thần đệ mà còn vì người!
"
"Tư
Thành, Hoàng đệ đang có suy nghĩ gì vậy? Hãy nói thật rõ ràng cho trẫm
hiểu!"
"Người
là Hoàng đế của quốc gia này nhưng cho phép thần đệ nói thẳng, việc có nhiều
huynh đệ từ xưa đến nay vốn dĩ đều khiến cho quyền lực của Hoàng đế bị chia sẻ.
Muốn giang sơn được yên ổn, dân chúng không bị kéo vào những cuộc tranh giành
quyền lực thì Hoàng thất không thể bị chia rẽ, mà như thế, người nhất định phải
có được sự ủng hộ, phục tùng của các Thân vương".
"Trẫm
đã hiểu rồi! Hoàng đệ mong muốn các Vương gia khắc đều nhìn thấy được sự công bằng của trẩm mà không sinh lòng phản trắc
đúng không? Cũng phải, dù sao bốn chúng ta đều cùng là huynh đệ, nếu như trẫm cũng như Hoàng mẫu ra mặt ưu ái riêng mình
Hoàng đệ thì sẽ không tránh khỏi việc làm phật ý các Hoàng huynh!"
"Hoàng
thượng thật sáng suốt!"
Bang Ca nhớ lại lời đã giao ước với Bình Nguyên Vương nhưng vì lúc đó người vô cùng tự
tin vào sắp xếp của Thái hậu. Bang Cơ vốn biết Thái hậu đã nhắm Tư Thành cho
ngôi vị đó ngay từ đầu và người luôn là người rất giỏi trong việc hợp thức mọi ý muốn của mình. Nhưng dường như lần này Thái
hậu đã gặp được một đối thủ đáng gờm mà chính người cũng không hề hay biết để
có cơ hội đề phòng. Mà như vậy, lời hứa với Tư
Thành, người không chắc có thể thực hiện được không nếu như Hoàng đệ không thể
dành chiến thắng trong trận đấu này.
Thêm một đòn kép cùng giáng xuống khiến Tư Thành phải khụy
gối mới trụ vững được.
"Anh
có ý đồ gì khi muốn cô bé ấy xuất hiện trong cuộc thi đấu này? Không giống như anh nghĩ đâu, đó là
một nữ nhân vô cùng xuất sắc, không chỉ say mê đọc sách, luyện chữ mà còn được
nuôi dạy như một tiểu thư trong phủ Bình Nguyên, phong thái, khí chất đều hơn
người. Nếu như anh nghĩ rằng cô gái ấy sẽ khiến Tư Thành thua cuộc thì là anh đã tính
nhầm rồi đó!"
Khắc Xương rút lại ngọn thương, quét ngang qua mặt đất dưới
chân Tư Thành, Bình Nguyên Vương vấp ngã.
"Không!
Con bé ấy sẽ khiến Tư Thành không còn là Bình Nguyên Vương được nữa! Đưa một
đứa con gái giả trang đến cuộc thi trang nghiêm này, một khi bị phát hiện, Tư
Thành sẽ phải ăn nói ra sao trước Hoàng thượng và các vị đại thần đây? Thái hậu
dù có dùng hết cách cũng không thể nào cứu tứ đệ thoát khỏi việc bị phế thành
thường dân vì tội lừa dối Hoàng thất và phỉ báng triều đình!"
Nghi Dân nhân đà đó chém mạnh thanh đoản đao xuống, may mắn
thay, Tư Thành đã nhanh nhẹn né được bằng cách lăn người qua bên.
"Vậy
điều gì sẽ xảy ra với cô bé tội nghiệp kia? Nếu Hoàng đệ bị phế đi Vương vị thì
một thường dân như Ngọc Huyên làm sao thoát khỏi tội chết? Chẳng nhẽ anh đã
nghĩ qua nhưng vẩn bất chấp một mạng người?"
Nhung Tư Thành chỉ có thể thoát được một lần. Khi mũi
thương của Khắc Xương phóng tới, người chỉ còn cách nhắm chặt mắt, cảm nhận mũi
thương đâm xuống mảnh giáp trước ngực. Cờ hiệu màu đen phất lên. Hoàng thượng lập tức đứng
bật dậy - Bình Nguyên Vương đã bị loại khỏi cuộc thi.
"Đó
chỉ là một nô tì thấp kém! Hãy coi như hi sinh vì đại cuộc của đất nước này!
Ngai vàng và giang sơn mà Thái tổ đã đổ bao công sức mới gây dựng được không thê để một đứa
con hoang như Bang Cơ nắm giữ. Hơn nữa, đệ ta chẳng qua chĩ là một con rối trong tay Thái
hậu. Muốn loại bỏ vây cánh của bà ta, cần phải bắt đầu từ Tư Thành, kẻ sẽ được
nuôi dưỡng để trở thành Bang Cơ thứ hai. Nếu trong trường hợp khác, tứ đệ là
một nhân tài hiếm có cần phải giữ ở bên cạnh nhưng một người như thế, nếu không
có được chi bằng hãy loại bỏ để sau này không trở thành chướng ngại."
Nghi Dân chưa kịp mỉm cười hả hê thì ngọn thương trong
tay Khắc Xương đã quét qua và để lại ở trên ngực mình một vệt màu đỏ thẫm. Cờ hiệu màu trắng
phất lên trong ánh mắt ngỡ ngàng của Lạng Sơn Vương.
"Người thắng cuộc ở phần thi thứ ba là Tân Bình
Vương!" Viên Nội quan trong vai trò trọng tài hét lớn
thông báo kết quả cuối cùng.
Vậy là kết quả đã rõ ràng, hai lần chiến thắng của Khắc
Xương khiến cho cuộc thi kết thúc mà không cần dùng đến phần thi thứ tư để phân
định. Nhưng lời tuyên bố về kết quả chung cuộc vẫn bị bỏ ngỏ khi Thái hậu hậm hực
đứng dậy bỏ đi, để lại đám quan lại bối rối không biết nên chạy theo Thái hậu
hay ở lại bên Hoàng thượng.
No comments:
Post a Comment