Saturday 2 April 2016

Chương 15

PHẦN IV

CHƯƠNG 1: NHẬT NGUYỆT
Cứ mỗi buổi xế chiều, lũ trẻ lại túm tụm cả đám với nhau trên triền đê lộng gió, tiếng nô đùa, cười nói rộn vang cả quãng đồng nhưng hôm nay không khí có phần trầm lắng khác thường.
Bình Nguyên phủ có hơn mười đứa trẻ cả trai lẫn gái, là con cái của gia thần trong phủ hoặc là trẻ mồ côi bị bỏ lại nơi cửa Phật được Ngô Thái phi nhận về nuôi làm phúc. Trong số đó, đứa lớn nhất khoảng mười bốn tuổi, nhỏ nhất mới lên bảy, đều là những đứa trẻ nề nếp, ngoan ngoãn, rất mực tôn kính Thái phi và Vương gia.
Đào Hạnh, đứa con gái bé nhất bọn, lấm lét đưa mắt nhìn sang gương mặt ủ rũ của những người khác, rụt rè cất tiếng hỏi:
"Chúng ta... sẽ không được sống Kinh thành nữa ư?"
"Ai bảo thế? Nói bậy không à!" — Đứa khác nghe vậy liền gắt lên.
"Lân, đừng làm con bé sợ!" — Anh Vũ nhắc nhở nó, rồi quay sang Đào Hạnh nhẹ nhàng an ủi — "Ở đâu thì có quan trọng gì, miễn là chúng ta vẫn được gần Điện hạ và lệnh bà, phải không?"
Con bé gật gật mái đầu xanh mướt nhưng nét mặt không giấu nổi vẻ bồn chồn kém vui. Nó thích nơi này, vùng kinh kỳ sầm uất nhộn nhịp, chỉ nơi đây mới có phố xá tấp nập người, hàng quán đông vui, lễ hội đình đám, hơn nữa, bọn trẻ vẫn luôn tự hào vì mình là người thành thị. Không chỉ có nó mà những đứa trẻ khác cũng có cùng suy nghĩ ấy, chúng thực lòng chẳng muốn rời xa nơi đây, khi mà mọi thứ đã trở nên quá đỗi thân thuộc.
Có lẽ sau cuộc thi này, ngoài vị Vương gia được chọn trở thành Trữ cung, những người còn lại sẽ phải sớm rời khỏi Đông Kinh.
Ngọc Huyên đứng dậy, dùng tay phủi đi những vạt bụi cỏ lau bám trên thân áo, lẳng lặng rút lui khỏi nơi đám trẻ con tụ tập.
Nàng đi tìm Tư Thành.
Bình Nguyên Vương chẳng đâu khác ngoài thư phòng, vẫn dáng vẻ đường hoàng, thư thái như không mảy may bận tâm tới chuyện thắng thua đã qua.
"Huyên đấy à?" — Người ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thân thiết khi thấy nàng bước vào.
''Anh đang luyện thư pháp đấy ư?"
"Là tập viết chữ!" — Tư Thành mỉm cười.
"Có gì khác ư?" — Nàng tròn xoe đôi mắt.
"Tuy thư pháp là "phép viết chữ" nhưng không đơn giản chỉ là viết sao cho đẹp mà hàm nghĩa sâu xa còn ià phương tiện để biểu hiện tâm, ý, khí, lực của người dựng bút. Còn anh lúc này cầm bút lên chỉ nghĩ tới việc luyện cho mỗi nét chữ viết ra được rõ ràng, thẳng thắn, không suy nghĩ gì thêm!"
Ngọc Huyên tiến tới bên người, nâng tay áo châm thêm chút nước vào nghiên rồi từ tốn mài thỏi mực theo hình vòng tròn.
''Em không ra ngoài kia chơi cùng mọi người ư?" — Tư Thành nhúng đầu bút lông vào nghiên mực đang mài, chăm chú nhìn nàng như muốn đọc ra suy nghĩ trong lòng.
"Em thích ở bên anh hơn!"
"Sao anh lại cảm thấy như Ngọc Huyên hôm nay có nhiều điu tâm sự?"
"Là em lo anh không vui!"— Nàng thẳng thắn trả lời.
Bình Nguyên Vương bật cười, phóng tay viết một mạch, nét chữ vừa mềm mại, vừa khoáng đạt như múa lượn trên mặt giấy thành hai chữ Nhật — Nguyệt. Viết xong, người cầm lên ngắm nhìn giây lát, mỉm cười nói với nàng:
''Tên của em thường gợi cho anh nghĩ đến điều nay!"
"Nhật Nguyệt?"
"Ngọc Huyên, ấm áp như ánh mặt trời, trong trẻo như ánh trăng! Cái tên ấy thật đúng với con người em, vừa sâu sắc lại thuần khiết. Chỉ cần Ngọc Huyên đến bên cạnh, dù lo âu hay muộn phiền đều dễ dàng tan biến hết!"
''Nói vậy giống như là trong lòng anh đang có điều gì lo âu, muộn phiền?" — Nàng nhẹ chớp hàng mi mong manh như tơ liễu, ánh mắt nhìn người trong veo như mặt hồ trong nắng sớm.
Tư Thành mỉm cười, nhẹ xoa đầu nàng, những ngón tay lùa qua mái tóc khiến cô bé mười một tuổi Ngọc Huyên chợt cảm thấy chút bối rối bâng quơ len lỏi trong tâm hồn, vừa mơ hồ, vừa kỳ lạ.
"Có phải em lo anh vẫn phiền lòng về chuyện đã qua?"
Nàng khẽ gật, nét mặt xinh đẹp phảng phất sự nuối tiếc. Tuy không tận mắt chứng kiến nhưng nàng đã nghe người ta nhắc nhiều về cuộc thi đó, nếu quả thật như những gì họ nói thì kết quả cuối cùng hoàn toàn chẳng công bằng với bất kỳ ai. Nàng không tài nào hiểu được nếu đã như vậy thì Hoàng thượng, Thái hậu và những văn võ bá quan trong triều cần gì phải tốn sức tổ chức ra một cuộc thi đấu? Chi bằng họ cứ tự mình chọn ra một cái tên trong số ba vị Thân vương thì hơn.
"Nếu là như vậy thì em đừng lo, anh sẽ không vì chuyện đó mà cảm thấy phiền lòng đâu!"
"Có phải cuộc thi vẫn chưa hoàn toàn kết thúc?" — Nàng hỏi — "Cho nên triều đình mới trì hoãn việc công bố người được chọn!"
"Ừ!" — Người nhẹ đáp — "Chúng ta có cuộc thi của chúng ta, và người lớn họ cũng có cuộc thi riêng của họ, chỉ khác là cuộc thi của bọn trẻ thì công khai, còn của người lớn lại không như vậy!"
Ngọc Huyên hiểu ý nghĩa câu nói ấy, thoáng bần thần nhưng Bình Nguyên Vương chẳng để nàng phải nghĩ ngợi rầu rĩ lâu, người lấy từ trong tay áo một chiếc trâm đặt vào lòng bàn tay nàng, mỉm cười mà nói:
"Quà Trung thu cho em!"
Nàng tròn xoe mắt nửa ngạc nhiên nửa vui thích, chăm chú nhìn ngắm món quà trong tay. Chiếc trâm bạc hình đóa thụy liên [1] e ấp nở, tầng tầng cánh hoa ôm lấy đài, một giọt sương mai bằng ngọc trai tỏa sáng lấp lánh khi ánh mặt trời chiếu rọi.
[1] Thụy liên: hoa sen ngủ.
''Đóa sen trắng mới đẹp làm sao!" — Ngọc Huyên khẽ reo lên.
"Liên hoa trâm", ấy là tên của nó!" — Tư Thành nhẹ nhàng giải thích — ''Ngọc Huyên lớn lên nơi cửa Phật, tấm lòng lương thiện, nội tâm trong sáng, như đóa thụy liên hoa trong đầm tỏa hương thơm ngát, tinh khiết cả một vùng sen nở!"
Hai má Ngọc Huyên thoáng ửng hồng, đôi mắt nàng lấp lánh niềm vui, sáng trong hơn cả viên dạ minh châu giữa đoa sen trên tay.
"Mấy ngày nữa đến rằm tháng tám rồi, trên phố sẽ treo rất nhiều đèn lồng, đến lúc ấy chúng ta sẽ cùng đi ngắm nhé!" — Bình Nguyên Vương cảm thấy có chút xúc động trong lòng khi thốt ra câu nói ấy.
Nàng gật đầu, nụ cười tươi tắn như ánh nắng xua tan đám mây u ám trên bầu trời tháng tám Đông Kinh.
Vừa lúc ấy Thái bảo đại nhân xuất hiện trước cửa thư phòng, trông thấy hai đứa trẻ đang chuyện trò, nét mặt ngài có phần đổi khác.
"Điện hạ!" — Đinh Liệt chắp tay hành lễ với Bình Nguyên Vương nhưng ánh mắt kín đáo liếc nhìn đứa trẻ bên cạnh người.
"Thái bảo đại nhân, người tới đó ư?" — Tư Thành ngước nhìn lên, mỉm cười đáp lễ.
Ngọc Huyên trông thấy ngài đến liền cung kính cúi đầu chào rồi lặng lẽ rút lui khỏi gian phòng, thoáng có cảm giác bầu không khí trở nên khác lạ kể từ lúc Đinh Thái bảo bước vào.
Cánh cửa sau lưng nàng từ từ khép lại như vạch ra một lằn ranh cho hai thế giới khác nhau.
*
"Đứa bé ấy..." — Đinh đại nhân ngần ngừ một lúc mới quyết định nói ra — "Vận số không tầm thường đâu!"
Ngô Thái phi ngừng tay thêu thùa, ngẩng lên nhìn ngài, thoáng vẻ ngạc nhiên:
"Chẳng hay người muốn nói tới ai?"
''Hai đứa trẻ một trai một gái vẫn thường quấn quýt bên tứ Vương gia!"
"Anh Vũ và Ngọc Huyên!" — Thái phi mỉm cười trìu mến khi nhắc về bọn trẻ — "Là những đứa trẻ rất thông minh, ngoan ngoãn!"
"Ta vốn định bồi dưỡng Anh Vũ trở thành tâm. phúc bên cạnh Điện hạ bởi nhìn ra tố chất hơn người của nó nhưng hôm nay lại chợt cảm thấy phải thay đổi suy nghĩ! Thật đáng tiếc, giá như đứa trẻ ấy không có một tiểu muội như thế!"
Thái phi đặt khung thêu xuống bàn, thái độ trở nên chăm chú han, người nhíu đôi lông mày, thận trọng hỏi lại:
"Tại sao người lại phải băn khoăn về một cô bé?"
"Đứa con gái ấy toát ra một thứ vượng khí kỳ lạ khiến người khác phải chú ý! Một người như thế nếu giữ bên cạnh Điện hạ không thể dám chắc sẽ tạo phúc lành hay tai họa?"
''Tai họa? Đại nhân, người đã nghiêm trọng quá rồi, đó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ ngây thơ! "
Thái bảo nhấp một ngụm trà, khép hờ đôi mắt như muốn tịnh tâm suy nghĩ. Một thứ cảm giác băn khoăn bất an cứ đeo bám tâm trí ngài khi nhớ về hình ảnh hai đứa trẻ đứng bên nhau trong thư phòng ngày hôm nay. Ở Ngọc Huyên có gì đó khiến Đinh Liệt liên tưởng tới vị Thần phi họ Nguyễn năm xưa, người đã trở thành Nhiếp chính Hoàng thái hậu hơn mười năm trên triều, tự mình hô mưa gọi gió. Thần thái, khí chất, cung cách... mọi thứ đều rất giống. Nếu quả thực đứa trẻ này cũng có vận số ấy thì nó chính là mối đe dọa tiềm ẩn đối với ngôi vị của Bình Nguyên Vương và cả đất nước này.
"Ngây thơ là thứ dễ mất đi, mềm yếu khiến người ta dễ sai lạc!" — Ngài mơ hồ giải thích — "Điện hạ đã cho ta thấy một khía cạnh mềm yếu của người khi ở bên đứa trẻ ấy, điều này khiến ta cảm thấy không yên tâm!"
"Đại nhân!"
"Trừ phi có cách nào tách con bé ra khỏi tứ Vương gia! Lệnh bà thấy sao nếu đưa cả Ngọc Huyên và thân mẫu họ Phạm về lại tư gia nhà chúng ta làng Đô Kỳ? Ta sẽ lo cho họ được sống một cuộc đời bình yên, đầy đủ!"
"Việc này không được!" — Ngô Thái phi quả quyết.
"Ta biết lệnh bà là người nhân từ, yêu thương kẻ dưới nhưng là chuyện liên quan tới tiền đồ của Bình Nguyên Vương, chẳng nhẽ người không cảm thấy lo lắng?"
"Tiền đồ của Tư Thành sao có thể bị đe dọa bởi một cô bé? Hơn nữa họ không phải là những gia thần bình thường, có điều này ta luôn giấu người bấy lâu nay nhưng xem ra hôm nay đành phải nói rõ ràng tất cả: Phạm phu nhân và hai đứa trẻ ấy chính là gia quyến còn lại duy nhất trên đời của đại ân nhân!"
Đinh Liệt kinh ngạc tới độ đánh rơi chén trà đang cầm trên tay xuống mặt đất vỡ tan thành nhiều mảnh. Ngài sững người nhìn chằm chằm những mảnh vỡ dưới chân. Một lúc lâu sau mới có thể định thần, vội vàng nhìn ra xung quanh, thở phào khi thấy không còn ai ngoài mình và Ngô Thái phi.
''Đại ân nhân? Ý người nói tới..." — Thái bảo đại nhân muốn xác nhận lại nhưng không đủ dũng khí để đọc cái tên hiện ra trong suy nghĩ của mình.
Thái phi chỉ nhẹ nhàng gạt đầu, biết rõ ngài thừa hiểu vị ân nhân ấy là ai.
"Lệnh bà, đó là tội khi quân!" — Đinh Liệt run giọng — "Những ai biết được bí mật này? Bọn trẻ... Liệu chúng có biết?"
"Không! Chỉ có ta, Phạm thị và giờ thêm đại nhân, ngoài ra không còn ai khác! Anh Vũ và Ngọc Huyên cũng không hề biết về thân thế thực sự, chúng vốn luôn nghĩ phụ thân đã mất của mình chỉ là một người bình thường!"
Thái bảo đại nhân im lặng không nói, có một thứ cảm giác u uất đè nặng trong lòng khiến ngài bỗng thấy căn phòng mình đang ở trở nên ngột ngạt đến khó tả. Đinh Liệt từ từ đứng dạy, đi đi lại lại với hi vọng vận động cơ thể có lẽ sẽ giúp đầu óc tỉnh táo hơn để đưa ra được quyết định đúng đắn.
Nhưng ngài không thể một lúc mà thông suốt tất cả, đây là một vấn đề quá lớn, can hệ tới an nguy của hàng trăm người trong hai gia tộc Đinh — Ngô. Ngài cũng không thể trách cứ Thái phi, xét cho cùng đó là cái nghĩa muốn được đền đáp ơn cứu mạng, xét về tình hoàn toàn, chẳng có gì sai trái.
Cuối cùng, Đinh đại nhân thở dài mà nói:
"Lệnh bà, ta hiểu tấm lòng người nhưng chuyện này không thể cứ để như the! "Cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra", đến lúc đó, không chỉ bọn họ mất mạng mà e rằng cả gia tộc của chúng ta cũng bị dồn vào con đường diệt vong!"
"Đại nhân!"
''Nếu người còn coi trọng ta thì xin hãy nghe lời khuyên của lão già này, không thể giữ họ lại đây, bên cạnh người và Điện hạ! Cứ để ta lo cho họ, ta hứa với người họ sẽ được đưa tới một nơi an toàn, sống cuộc đời mai danh ẩn tích, nhưng no đủ tới cuối đời!"
"Nhưng..."
''Lệnh bà đừng vội khước từ!" — Đinh Liệt ngắt lời — ''Đây là một sắp xếp có lợi cho tất cả mọi người! Ta sẽ lập tức trở về gấp rút chuẩn bị cho họ có thể sớm lên đường rời khỏi Đông Kinh, về phía Bình Nguyên Vương, xin người tạm thời giữ kín việc này với Điện hạ, ta tự khắc sẽ biết tìm thời điểm thích hợp để nói với ngài!"
Nói rồi, Đinh Thái bảo chắp tay cáo biệt, thẳng bước ra cửa chẳng để người đối diện có cơ hội mở lời thêm nữa. Ngài là võ tướng, bao năm đao thương vó ngựa, vào sinh ra tử nơi chiến trường đã trui rèn nên bản tính cứng rắn, dứt khoát, ý ngài đã quyết thì khó mà lay chuyển, hơn nữa Đinh đại nhân tin rằng quyết định của mình chính là lối thoát duy nhất để tránh khỏi tai họa về sau. Còn có ai hiểu rõ triều đình này và Thái hậu han Đinh Liệt?
Một cơn gió lớn thổi tới làm lay động cả võng [2], Thái bảo đại nhân vén rèn nhìn ra thấy từng đám bụi bên đường bị thối tung mù mịt, người ta đua nhau dọn dẹp hàng quán, chạy trốn cơn dông đang đến.
[2] Võng: Thời ấy, người có chức tước và giới quý tộc thường di chuyển bằng võng có mái che do hai hay bốn người khiêng.
''Đại nhân, gió lớn quá, chắc sắp có mưa! Ngài có muốn dừng trú chân ở phía trước?" — Viên quản gia theo hầu ướm hỏi ý chủ nhân.
"Không!" Ngài nói đầy cương quyết “Về thẳng tư phủ! Ta còn có việc gấp gáp hơn cơn dông này!”
"Thưa vâng!" — Viên quản gia đáp và dõng dạc ra hiệu cho những người khác — ''Rảo chân lên nào!"
Đinh Liệt có thể cảm nhận được sự vội vã và những bước đi như chạy của đám nô tài. Chiếc võng lắc lư mạnh hơn, trở nên kém thoải mái nhưng sự bất tiện cỏn con này ngài vẫn có thể chịu đựng được, nó nào thấm vào đâu so với cảm giác bất an ngài mang theo khi rời khỏi Bình Nguyên phủ.
Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, đập vào lớp vải căng trên mái võng tạo nên âm thanh lộp bộp.
"Mới rồi còn tưởng trời đã hửng nắng!" — Đinh Thái bảo nghe thấy tiếng người quản gia bên ngoài lẩm bẩm.
Ngài khép hờ đôi mắt, ngả người ra sau, buông từng hơi thở đều đều, chầm chậm, muốn tịnh tâm nhưng hình ảnh hai đứa trẻ quấn quýt bên nhau cứ lởn vởn trong suy nghĩ.
"Nhật nguyệt tịnh minh" [3], tuy là vượng khí nhưng sao lòng ta lại cảm thấy hỗn loạn thế này? Trong một khoảnh khắc cùng xuất hiện cả mặt trăng lẫn mặt trời, đêm ngày bất phân, là phù hay phá [4] thực không thể đoán được!"
[2] Nhật nguyệt tịnh minh: Mặt trăng, mặt trời đều sáng.

[4] Phù (phò tá), phá (hủy hoại): Trong kinh văn có viết: "Mặt trăng, mặt trời cùng sáng phò tá Thiên tử tại cung son". Ý chỉ việc Đinh Liệt không biết chắc vận số của Ngọc Huyên sẽ là phò tá hay hủy hoại tiền đồ của Bình Nguyên Vương.

No comments:

Post a Comment