Bình Nguyên Vương thoáng ngạc nhiên khi vừa bước vào đã
trông thấy Lạng Sơn Vương đang ngồi trò chuyện cùng Hoàng thượng một cách vui vẻ,
quả là cảnh tượng hiếm gặp xưa nay.
Bang Cơ không để Ỷ tới nét mặt ấy của Tư Thành, cười nói:
"Hoàng đệ tới rồi đó ư?"
"Khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng huynh!"
"Miễn lễ! Ban tọa! Vừa hay trẫm và Lạng Sơn Vương đang nhắc tới đệ!"
Bình Nguyên Vương tiến tới, ngồi xuống chiếc ghế bên tay
phải nhà vua, đối diện với Nghi Dân.
"Nhắc tới đệ sao? Không phải đệ đã gây ra điều gì thất
lễ chứ?"
"Không có! Hoàng thượng rất quan tâm tới việc học tập
của các Thân vương nên mới hỏi ta chuyện ở Kinh Diên!" — Lạng Sơn Vương
nói, kín đáo quan sát biểu hiện của Hoàng đệ nhưng tuyệt nhiên sắc mặt Tư Thành
không chút đổi khác.
"Vừa rồi trên đại điện, Bình Nguyên Vương đã khiến
bá quan văn võ hết sức khâm phục! Dù thường lên lớp cùng nhau, hiểu rõ tứ Vương gia là bậc nhân tài hiếm
có nhưng ta vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc trước trí tuệ của Hoàng đệ!"
— Nghi Dân tiếp lời.
"Hoàng huynh quá khen!" — Tư Thành khách sáo.
"Không quá chút nào! Cổ nhân lại có câu "chủ nào tớ nấy"
Bình Nguyên Vương tài năng như vậy nên đến cả kẻ tôi tớ trong phủ đệ cũng không
hề tầm thường!"
"Vậy ư?" — Hoàng thượng hỏi lại, tách trà đang
đưa lên môi bỗng ngưng lại một nhịp, tuy không cố tình nhưng chứng tỏ nhà vua rất
lưu tâm tới lời nhận xét ấy của Lạng San Vương.
"Dạ phải, thưa Hoàng thượng! Tiếng lành đồn xa, nghe
nói trong Bình Nguyên phủ có cặp nam nữ song sinh tài mạo song toàn, huynh trưởng
tên Anh Vũ, tiểu muội là Ngọc Huyên, tuổi chừng thập nhất, thập nhị!' [1]
[1] Thập nhất, thập nhị: Là cách nói hoa mỹ, chỉ đứa trẻ 11, 12 tuổi.
Nghi Dân chỉ định đánh tiếng bâng quơ với Tư Thành, chẳng
thể ngờ rằng cái tên "Ngọc Huyên" đã vô tình khuấy đảo tâm trí Bang
Cơ, người nhoài người lên phía trước, hỏi dồn:
"Ngọc Huyên? Là Ngọc Huyên sao?"
"Hoàng thượng biết nàng ấy sao?" — Nghi Dân có
đôi chút ngạc nhiên bởi vốn dĩ không hề biết Bang Cơ đã từng có duyên kỳ ngộ với
nàng trước đó.
"Ả... không!" — Nhà vua nhận ra sự sơ ý trong
lời nói của mình.
Lần duy nhất người gặp nàng chính là ở phủ Bình Nguyên khi cùng Đào Biểu nhân lúc
sáng sớm lén rời khỏi Cung thành. Bang Cơ không muốn dể lộ ra chuyện ấy liền bối
rối sửa lại:
"Chỉ là trẫrn. cảm thấy cái tên ấy rất đẹp! Hoàng đệ,
liệu lần tới nhập cung có thể mang nàng ấy cùng theo không?"
Hoàng thượng hướng ánh mắt nhìn sang Tư Thành, trông đợi
một cái gật đầu từ người em trai thân thiết, trong lòng vốn nghĩ đề nghị này chẳng
có gì khó khăn, nào ngờ Bình Nguyên Vương lại tìm cớ thoái thác:
"Chẳng qua là một nữ nhân có xuất thân hèn kém, xin
Hoànq thượng đừng để tâm nếu không thần đệ sẽ khó lòng ăn nói với Thái hậu!"
Lời từ chối khéo của Tư Thành khiến Bang Cơ tiu nghỉu,
còn Nghi Dân trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Xưa nay có bao giờ Bình
Nguyên Vươnq khước từ Hoàng thượng điều gì, vậy mà nay chỉ vì một nữ tì mà chẳng
ngại nói lời trái với mong muốn của nhà vua, chẳng phải là kỳ lạ lắm sao?
Nghi Dân ghi nhớ rất rõ trong đầu những lời của Đại Phúc
kể về cuộc nói chuyện giữa Ngô Thái phi và Đinh Thái bảo, Thái phi đã khẳng định
rằng thân thế của ba mẹ con họ Phạm ngoài bà và Phạm phu nhân ra không còn ai
khác biết. Lạng Sơn Vương hoàn toàn tin vào điều đó bởi vì những chuyện cơ mật liên quan đến tính mạng của nhiều người như thế
thêm một người biết là thêm bao mối hiểm nguy, hai vị mẫu thân kia để bảo vệ những
đứa trẻ của mình chắc chắn sẽ giấu chúng về thân thế thực sự của Anh Vũ, Ngọc
Huyên. Nếu vậy, Bình Nguyên Vương từ chối để nàng xuất hiện trước mặt Hoàng thượng
tất không phải vì ngăn chặn việc bí mật bị bại lộ.
Ngoài điều này ra, chỉ còn một lý do khác khiến Tư Thành
khước từ Ý muốn của Bang Cơ, ấy là lo rằng Hoàng thượng sẽ động lòng trước nữ
nhân mà mình yêu thích.
Lạnq Sơn Vương cảm thấy ngày hôm nay mình như kẻ đi câu
trúng một mẻ cá iớn, chẳng cầu mà được.
"Ngọc Huyên, xem ra
sự tồn tại của ngươi trên đời này chính là tử huyệt của Bình Nguyên
Vương!" — Nghi
Dân khéo giấu đi nụ cười sau tách trà trên môi.
Bang Cơ không nghĩ nhiều như hai vị huynh đệ của mình.
Người lập tức tin vào cái cớ mà Tư Thành nêu ra, rằng việc gia thần trong Bình
Nguyên phủ theo chủ nhân vào cung để gặp gỡ nhà vua nếu bị truyền ra ngoài thì
Tư Thành sẽ bị các đại thần chỉ trích nặng nề, cho dù đó là vì làm theo ý nguyện của Hoàng thượng.
Cuộc thi đấu giữa các Thân vương đã khép lại với một kết
cục không rõ ràng, tuy Tân Bình Vương đã chiến thắng hai trong ba vòng thi
nhưng Thái hậu lại cự tuyệt không công nhận kết quả đó. Trên triều mỗi người một
ý, kẻ đồng tình, người phủ nhận, tạo ra một cục diện vô cùng hỗn loạn, các phe
phái đều nhăm nhe tìm cách hạ bệ uy tín của nhau để giành về cho mình thêm chút
ưu thế. Mỗi lần thượng triều, thấy sắc mặt của Thái hậu thì kém vui còn các đại
thần bên dưới lại như bất mãn, Bang Cơ cảm thấy ngao ngán vô cùng.
Thời điểm Hoàng thượng tự mình chấp chính chẳng còn bao
xa, chính vì vậy mà gần đây trên triều, những người tỏ ra không thần phục Thái
hậu lộ diện ngày càng nhiều, hầu hết đều thuộc phe phái ủng hộ Lạng Sơn Vương
và Tân Bình Vương. Chính vì vậy Thái hậu càng tỏ rõ quyết tâm đưa Tư Thành vào
ngôi Hoàng thái đệ, bắt đầu từ việc công khai triệu kiến Bình Nguyên Vương vào
cung hằng ngày như cố ý ban bố với tất cả rằng đó mới là người được Nhiếp chính
Hoàng thái hậu lựa chọn, định qua một thời gian nữa, khi chuyện thắng thua kia
lắng xuống sẽ thúc giục Hoàng thượng ban chiếu thư sách lập làm người kế vị.
Nghi Dân nghĩ tới dụng tâm ấy của Thái hậu, không kìm được
một tràng cười khùng khục trong cổ họng.
"Thái hậu hao tâm tổn trí, nghĩ ra trăm phương
ngàn kế đê rộng đường cho Tư Thành tiến thân mà chẳng mảy may biết rằng những
kẻ Bình Nguyên Vương nuôi trong phủ lại chính là kẻ thù của mình, Thái hậu như
thế cũng khác nào tự mình "nuôi ong tay áo; nuôi cáo trong
nhà” Lạng San Vương khẽ tặc lưỡi, dành cho Thái
hậu một cái nhếch mép cười mỉa mai, đoạn lại liếc nhìn sang Hoàng đệ đang rảo
bước bên cạnh, dáng vẻ nghiêm trang, ánh mắt nhìn thẳng như chẳng để tâm tới
điều gì khác ngoài con đường trước mặt.
Vừa nãy, khi Tư Thành đứng dậy cáo từ Hoàng thượng, Nghi
Dân cũng viện cớ xin lui, tuy thấy Hoàng huynh vẻ như có ý muốn gặp riêng mình nhưng Bình Nguyên Vương
chẳng hề gặng hỏi, cứ điềm nhiên thả bước về hướng Vĩnh Ninh cung. Quả nhiên, Lạng
Sơn Vương lặng lẽ đi chung đường một quãng xa, tới khi không còn trông thấy
bóng dáng binh lính và cung nữ ở xung quanh mới cất lời mời mọc:
"Hoàng đệ có muốn cùng rời bước tới Di Nhiên đường [2] ở vườn ngự uyển
chuyện trò đôi chút?"
[2] Di Nhiên đường: nơi dừng chân nghỉ ngơi.
''Thưa, được!" — Người đáp — "Hoàng huynh, xin
mời!"
Di Nhiên đường nằm trên lối dẫn từ cung Thiên Hòa của
Hoàng thượng tới tẩm cung của Thái hậu, là chốn dừng chân tránh nắng, trú mưa,
hoặc chỉ đơn giản để ngồi nhàn tản thưởng hoa, ngắm nguyệt, nghe tiếng chim
muông. Nhưng hôm nay, Tư Thành đoán chắc đại huynh của mình không vì thời tiết
nắng mưa, cũng chẳng vì nổi lên nhã hứng mà đưa ra lời gợi ý tới đây.
Nghi Dân ngồi xuống một trong bốn chiếc ghế, lại chỉ tay
vào vị trí đối diện sau bàn đá cẩm thạch trắng, khách sáo nói:
"Hoàng đệ, mời!"
Tư Thành khẽ gật thay cho lời đáp, thầm đoán định trong đầu
hẳn đây sẽ là một cuộc chuyện trò không hề đơn giản, chỉ chưa biết đại Vương
gia muốn nói về điều gì và liên quan đến ai mà thôi.
"Một nữ nhân có thân phận hèn kém, Hoàng thượng thì
không thể nhưng một Thân vương như ta hoàn toàn có thể thu nạp nàng ấy!" — Nghi Dân úp mở vào đề.
"Đệ thực không hiểu ý của Hoàng huynh!" — Tư Thành đáp, chân
mày khẽ động, tuy nét mặt vẫn nguyên vẻ bình thản nhưng tận sâu trong lòng bỗng
dội lên thứ cảm giác dao động ma hồ tựa như ai đó ném một viên đá vào giữa mặt
nước đang tĩnh lặng.
"Là về Ngọc Huyên! Tuy xuất thân thấp kém không thể
ban làm chính thất nhưng trở thành tì thiếp của một Thân vương như ta cũng chẳng
thiệt thòi chút nào!"
Mặt hồ trong lòng Tư Thành thực sự dậy sóng sau câu nói ấy,
không chỉ là những gợn nước lăn tăn mà trở nên cuồn cuộn, lớp sau gối đầu lớp
trước.
"Hoàng huynh khéo đùa rồi!" — Người gượng nở một
nụ cười.
''Không giấu gì Hoàng đệ, mục đích tiến cung của ta hôm
nay chính là vì việc này! Ngọc Huyên người đẹp, hay chữ, lại đoan trang, hiền
thục, tuy giờ còn nhỏ tuổi nhưng sau này nhất định sẽ trở thành một kỳ nữ thiên
hạ. Chỉ có điều, thân phận của nàng đúng là một vấn đề không thể không lưu tâm,
cho nên ta mới nghĩ ra một cách là tìm tới cậy nhờ Thái hậu, dựa vào ảnh hưởng của người để sắp xếp cho nàng
được nhận làm nghĩa nữ trong một gia đình
tương đối danh giá, đợi thêm vài năm nữa khi nàng đủ trưởng thành sẽ làm một
cái lễ nhỏ để chính thức đón về tư phủ! Đối với nàng ấy như vậy đã là hết sức
chu toàn rồi, Hoàng đệ thấy sao?"
Tư Thành nghe tới đâu, sắc mặt kém vui tới đó, bản thân
cũng không lý giải nổi tâm trạng của mình hiện giờ là giận dữ, lo lắng hay hỗn loạn. Nếu không phải giữa hai
người là một chiếc bàn thì có lẽ Lạng San Vương đã dễ dàng nhìn ra đôi bàn tay
tứ Vương gia đang siết chặt vào nhau như thường thấy khi người ta phải gò mình
chịu đựng một tình thế không lấy gì làm thoải mái.
"Dù sao đó cũng là gia thần trong Bình Nguyên phủ
nên ta nghĩ cũng cần nói qua với Hoàng đệ một tiếng mới phải phép!" — Nghi
Dân tiếp tục, giả dò như đang say sưa với chuyện vui trong lòng nhưng thực chất
là kín đáo đánh giá thái độ đối phương.
Chắc hẳn Lạng Sơn Vương sẽ cảm thấy rất hả hê nếu như biết
được phải khó khăn lắm Tư Thành mới giữ được vẻ điềm tĩnh thường thấy, cười nhạt
mà đáp lại:
"Còn em lại cho rằng "phải phép" phải là
nghĩ cho tâm tư của Ngọc Huyên, liệu nàng ấy có đồng ý với điều Hoàng huynh vừa
nói không? "Một bàn tay không làm nên tiếng vỗ", hôn sự vốn là việc của
đôi bên, anh không thể áp đặt đối phương theo sắp xếp của riêng mình!"
Nghi Dân nghe vậy thì cười phá lên:
"Hoàng đệ à Hoàng đệ, em lấy đâu ra cái suy nghĩ tầm
thường ấy? Đừng quên ta là một Thân vương, còn Ngọc Huyên kia chỉ là gia thần
trong Vương phủ, là một kẻ tôi tớ mà địa vị thậm chí còn chẳng bằng một người dân thường! Làm gì có chuyện một
Thân vương phải hỏi xin kẻ đầy tớ?"
"Hoàng huynh, nếu anh đã có ý coi thường nàng ấy như
vậy thì xin thứ lỗi, em không thể giúp anh thành toại, trước mặt Thái hậu và
Hoàng thượng em sẽ phản đối tới cùng ý kiến của Hoàng huynh!"
"Chỉ là một nữ nhân tầm thường, Hoàng đệ không cảm
thấy mình đang làm quá lên ư?" — Lạng Sơn Vương thôi châm chọc, nhìn Tư
Thành bằng ánh mắt nửa như dò xét, nửa lại thách thức.
''Cứ coi như là em có cùng cách nghĩ với Hoàng huynh thì
Ngọc Huyên là gia thần trong Bình Nguyên phủ, cũng tức là người của tứ Vương, vậy
thì phàm những việc có liên quan đến nàng ấy, em không thể không quản!"
"Hay cho câu "người của tứ Vương"!" —
Nghi Dân nhắc lại, rành rọt từng chữ.
"Hoàng huynh, thứ lỗi cho em hôm nay trong người không khỏe nên chẳng
tiện ngồi lâu chuyện trò cùng anh! Xin được đứng dậy cáo từ!"
Bình Nguyên Vương nói, chắp tay từ biệt rồi lập tức đứng lên, toan ngoảnh mặt
bước đi, sợ rằng nếu phải ở lại nghe thêm những lời của Lạng Sơn Vương
thì đến cả điệu bộ lạnh lùng này cũng không còn giữ nổi.
Nghi Dân biết mình đã không uổng phí một nước cờ thăm dò, tuy ngoài mặt Tư
Thành vẫn tỏ ra điềm tĩnh nhưng cái vẻ lạnh nhạt này ở Hoàng đệ cũng là điều
chưa từng thấy xưa nay.
Thực ra, trước khi đến đây, Nghi Dân còn chưa quyết định được nên sử dụng quần cờ Ngọc Huyên như thế
nào. Tiết lộ bí mật kia có thể ngay lập tức lấy đi tính mạng của ba mẹ con Phạm
thị nhưng chưa chắc đã gây nên ảnh hưởng lớn tới tiền đồ của Bình Nguyên Vương
bởi vì xét cho cùng, người phạm tội khi quân là mẫu thân của Tư Thành chứ không
phải Hoàng đệ. Ngô Thái phi hoàn toàn không phải đích nhắm của Lạng Sơn Vương,
khiến bà ấy bị khép vào tội chết vốn chẳng mang lại lợi lộc gì cho người nếu
như không muốn nói rằng việc chuốc thêm thâm thù từ người như Tư Thành là điều
chẳng dễ chịu chút nào.
Nhưng vừa rồi gặp Bình Nguyên Vương, quan sát biểu hiện khác thường của
Hoàng đệ đối với những việc có liên quan đến Ngọc Huyên, Nghi Dân cuối cùng
cũng nghĩ thông một điều: loại bỏ kình địch không nhất thiết phải tìm đường tận
diệt, cách tốt hơn là khiến kẻ đó trở nên thần phục dưới tay mình.
"Hoàng đệ!" — Nghi Dân lên tiếng trước khi Tư Thành kịp rời khỏi
— "Nếu đã coi ai đó là người của mình thì hẳn em cũng nên ra tay giúp họ bảo
toàn tính mệnh, tội khi quân nào phải trò đùa!"
Quả nhiên lời nói đó đã khiến Bình Nguyên Vương phải dừng
bước. Tư Thành ngoảnh lại, trao cho đại Vương gia cái nhìn đầy thận trọng, bình
tĩnh trả lời:
"Hoàng huynh nói đùa rồi! Ngọc Huyên xưa nay sống
luôn giữ phận, hơn nữa thường chỉ quẩn quanh trong phủ giúp việc mẫu thân, chẳng
có dịp tiếp xúc với nhiều người, sao có thể phạm vào hai tiếng "khi
quân"!"
"Không phải nói đùa, cũng không phải hù dọa!" —
Nghi Dân nhún vai, điệu bộ tự tin — "Hoàng đệ hẳn đã từng nghe tới cái
tên: Vinh Lộc đại phu, Nhập nội hành khiển, Tri tam quán sự Nguyễn Trãi chứ?"
Nghe Lạng Sơn Vương nhắc đến tên người ấy, trong lòng Tư
Thành càng thêm phần cảnh giác. Người im lặng không đáp.
"Từng là trọng thần từ thời Thái Tổ Cao Hoàng đế và
Hoàng khảo [3] Thái Tông Văn Hoàng đế, vì dính đến vụ án Lệ Chi Viên
năm Nhâm Tuất mà bị kết án tru di!" — Nghi Dân mỉm cười thâm thúy, thay
người trả lời — "Ta cho rằng Hoàng đệ không thể không biết gì về người đó,
dù sao cũng từng một lần chịu ơn cứu mạng!"
[3] Hoàng khảo: từ mà những người con gọi người cha làm vua
đã mất.
"Đại huynh! Nếu là về những việc xảy ra trong quá khứ,
thứ lỗi cho em từ chối luận bàn!"
"Là chuyện của quá khứ nhưng vẫn kéo dài dai dẳng tới
tận ngày nay và e rằng tương lai có lẽ còn nhiều người phải chịu liên lụy!"
— Lạng Sơn Vương úp mở - "Ta rất tò mò về việc Thánh mẫu Hoàng thái hậu bệ
hạ sẽ cảm thấy ra sao nếu như biết được Ngô Thái phi vì chút ân nghĩa xưa kia
mà dám khi quân phạm thượng, che giấu tội thần của triều đình, còn lén cưu mang
trong tư phủ?"
"Hoàng huynh nói sao?"
"Chắc hẳn người sẽ rất kinh ngạc khi biết được hậu
duệ của tội thần Nguyễn Trãi vẫn còn lưu lại trên cõi đời này! Tru di tam tộc chẳng phải là xử chết tất cả hay
sao? Vậy rnà vẫn bỏ sót ba mạng nhà họ Nguyễn! Quan thụ lý vụ án năm xưa hành sự
tắc trách để lọt người lọt tội chắc chắn phải bị xử lý, nhẹ thì giáng cấp, nặng
thì phế quan, còn mẫu thân Hoàng đệ, người đã khéo che đậy cho những kẻ ấy để
chúng được thêm mười năm sống yên ổn, sẽ bị khép vào khung hình phạt nào ta thực
không dám nghĩ tiếp!"
Tư Thành ngây người, những lời Nghi Dân vừa nói khiến tâm
trí người tuy còn mơ hồ nhưng sao nặng nề tựa như bị ngàn khối núi đè lên. Nhập
nội hành khiển Nguyễn Trãi, tru di tam tộc, hậu duệ còn sống sót, ba mạng người
nhà họ Nguyen... những manh mối mà Lạng
Sơn Vương tung ra chẳng phải có ý ám chỉ tới ba người là Phạm phu nhân, Anh Vũ,
Ngọc Huyên hay sao?
"Trông sắc mặt của Hoàng đệ hẳn là đã đoán ra đám
người trong câu chuyện? Nếu em còn nghi hoặc những lời ta nói hôm nay là trò hù dọa
thì có thể trực tiếp đến hỏi Đinh Thái bảo, chỉ sợ càng khiến ông ấy thêm lo sợ
mà đem ba mẹ con họ giấu đến nơi thâm sơn cùng cốc để cả đời này không ai có thể
tìm ra dấu vết!"
"Thái bảo đại nhân?"
"À phải rồi!" — Nghi Dân giả bộ reo lên một tiếng
— "Cách giấu kĩ nhất chẳng phải chính là ''giết người diệt khẩu" hay
sao? Phải làm đến mức thần không biết, quỷ không hay để trên đời không còn ai
có thể tìm ra sơ hở?"
Tư Thành cảm thấy đôi tai ù đi, mặt đất dưới chân bỗng
rung chuyển mà không biết chính là do hai đầu gối mình đang run lên, chỉ muốn
khụy xuống. Tứ Vương gia hít một hơi đầy lồng ngực, từ từ ngồi xuống, cố gắng
giữ lấy một chút bình tĩnh còn sót lại, tự nhắc nhở bản thân gục ngã vào lúc
này chính là để lộ ra sơ hở không thể cứu vãn.
"Tuy Ngô Thái phi nhân từ, trọng nghĩa, đối với gia
quyến của ân nhân thì không ngại liều mạng chở che
nhưng Đinh Liệt, theo ta thấy tuyệt đối không phải là người hồ đồ
đến vậy!" — Lạng Sơn Vương không ngừng vẽ ra viễn cảnh đen tối cho tương
lai của Ngọc Huyên — "Việc của ba mẹ con Phạm thị nếu bị bại lộ, họ bị
khép vào tội chết đã đành còn có thể khiến nhiều người chịu chung kiếp nạn, như
Ngô Thái phi, những người trong Bình Nguyên phủ, gia tộc họ Ngô, họ Đinh, cả
Hoàng đệ nữa, liệu có thể không liên lụy gì? Nếu ta là Đinh đại nhân, ắt sẽ tự
hỏi lòng: những người vốn dĩ phải chết từ nhiều năm trước, giúp họ được sống
thêm mười năm đã là tận nghĩa rồi, nay vì đại sự trước mắt, cần họ hi sinh tính
mạng để đổi lấy bình yên của nhiều người, bảo vệ tiền đồ của Bình Nguyên Vương,
đó chẳng phải là đòi hỏi gì bất công hay quá đáng!"
Những lời của Nghi Dân có bao phần là thật, bao phần là
giả, Tư Thành hoàn toàn chưa thể xác định nhưng người biết chính xác một điều rằng
Lạng San Vương hành sự không bao giờ không vì một mục đích nào cụ thể, cả việc
trò chuyện giữa hai người tại Di Nhiên đường ngày hôm nay cũng thế. Bình Nguyên
Vương tuy trong lòng hoang mang nhưng không thể phủ nhận được một điều: so với
lo lắng, người càng cảm thấy hiếu kỳ nhiều hơn, muốn biết mục đích đằng sau những
lời rào đón của Lạng Sơn Vương là gì?
"Nếu như Hoàng đệ thực sự muốn bảo vệ mạng sống ba
người ấy thì cách duy nhất chính là hãy giao bọn họ cho ta!" — Cuối cùng
thì Lạng Sơn Vương cũng nói tới điểm mấu chốt nhất.
Tư Thành nhìn Nghi Dân, đôi mày khẽ nhíu lại:
"Hoành huynh dựa vào lý do gì?"
"Rất đơn giản! Sự tồn tại của họ đối với Hoàng đệ mà
nói chính là mầm mống hiểm họa, vậy thì những người thuộc phe phái ủng hộ Bình
Nguyên Vương sẽ chẳng từ thủ đoạn để loại bỏ đi mầm mống ấy. Ngược lại, Hoàng đệ
với ta mà
nói chính là đối thủ cùng tranh giành ngôi vị,
những gì không có lợi cho kình địch của mình, ta ắt sẽ cố công bảo vệ! Hoàng đệ
hãy coi việc để họ ở chỗ ta như là tín ước cho việc Bình Nguyên Vương từ nay
về sau sẽ không đối đầu với Lạng Sơn Vương ta nữa. Bù lại, tính mạng của họ sẽ
đưạc bảo đảm hơn lúc nào hết!"
Tư Thành nghe xong không đáp, dùng vẻ lạnh nhạt để che đậy
nội tâm hỗn loạn.
"Hoàng đệ hãy suy nghĩ về những điều ta nói hôm nay!
Thời gian không đợi người, chỉ sợ trong lúc Hoàng đệ còn đang đắn đo cân nhắc
thì phe phái của mình đã hành động rồi!" — Lạng Sơn Vương khẽ nhếch môi, lần
này tới lượt người đứng dậy trước — "Hoàng đệ, cáo từ!"
Nghi Dân quay người bước đi, khẽ phe phẩy chiếc quạt trên
tay, tự cảm thấy tâm trạng hôm nay thư thái khác lạ, người nhẹ nở một nụ cười nửa
miệng, ánh mắt đuổi theo đám diều hâu đang chao lượn tìm mồi trên cao.
Bởi vì thứ tình cảm thân thiết mà ba đứa trẻ dành cho
nhau, Anh Vũ, Ngọc Huyên giống như chiếc dây trói vô hình quàng trên người Tư
Thành, thật không may lại bị Lạng Sơn Vương nhìn ra.
Vì vậy mà giờ đây Nghi Dân đã hiểu: bảo toàn bí mật và mạng
sống cho họ mới chính là điều nên làm vì đại sự về sau, chỉ cần bọn trẻ còn sống
thì điểm yếu của Bình Nguyên Vương vẫn còn, giá trị lợi dụng của hai huynh muội
Anh Vũ, Ngọc Huyên chính là ở chỗ ấy.
No comments:
Post a Comment