Saturday 2 April 2016

Chương 18

CHƯƠNG 4: THỎA HIỆP
Thuốc đắng đã đánh thức vị giác, kéo Tân Bình Vương ra khỏi can mê man. Người từ từ mở mắt, cảm thấy đầu nặng trĩu, cảnh tượng trước mặt mờ mờ ảo ảo như không có thực.
"Điện hạ, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi!"
“Ta đang ở đâu thế này?" — Khắc Xương khẽ cựa quậy, toàn thân ê ẩm chẳng có chút sức lực nào, nhận ra xung quanh là đám tôi tớ, kẻ đỡ lưng, người bón thuốc, lại có nữ tì ngồi bên cầm khăn khẽ khàng thấm đi dòng nước chảy ra ngoài khóe môi.
''Thưa, đây là phủ Lạng Sơn!" Tên nô tài túc trực ở đó đáp ''Người dầm mưa nhiễm lạnh, đã mê man ba ngày nay rồi!"
"Lạng Sơn phủ? Dầm mưa?" — Khắc Xương lặp lại, nhíu mày suy nghĩ về chuyện đã xảy ra. Những ký ức không hay ùa về khiến bụng dạ Tân Bình Vương quặn lên, người hỏi thêm, điệu bộ lo lắng, gấp gáp:
"Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
"Thưa, là mười bốn!"
''Mười bốn tháng tám?" — Khắc Xương lẩm bẩm — "Ngày mai chính là ngày Tết Trung thu... Không hay rồi!" Tân Bình Vương vùng dậy nhưng cơ thể ốm yếu đã phản lại ý chí của bản thân khiến người lảo đảo suýt ngã.
"Điện hạ coi chừng!"
Bọn kẻ dưới kêu lên kinh hãi và vội xúm lại đỡ lấy chủ nhân nhưng Khắc Xương chẳng còn để tâm đến điều gì khác ngoài mối lo âu trong lòng.
Năm nào vào dịp Tết Trung thu, Hoàng thái hậu cũng tổ chức yến tiệc linh đình ở điện Vạn Thọ, mời đủ mặt văn võ bá quan trong triều được chưng vui, quân thần tề tựu, Hoàng tộc sum vầy.
Nhưng năm nay
"Điều gì sẽ xảy ra nếu trước mặt đông đủ mọi người, Hoàng huynh lên tiếng tố cáo việc Ngô Thái phi kháng chỉ, che giấu tội thần triều đình trong Bình Nguyên phủ?" — Khắc Xương rùng mình kinh sợ bởi Ỷ nghĩ vừa thoáng vụt qua.
''Đại Vương gia đâu? Hoàng huynh ta còn ở trong phủ không?" — Người vội hỏi đứa nô tài bên cạnh.
"Thưa, mấy ngày Điện hạ mê man đại Vương gia rất lo lắng..."
"Ta hỏi Lạng Sơn Vương đang đâu?" — Khắc Xương lớn tiếng cắt ngang khiến cả đám giật thót, cũng bởi xưa nay chúng chưa từng thấy người cao giọng với kẻ dưới bao giờ.
"Dạ, thưa…” Nó lắp bắp "Đại Vương gia giờ này có lẽ đã vào cung rồi ạ!"
Nghe tới đó, Khắc Xương cảm thấy tim mình thắt lại. Người túm lấy cổ áo đứa tiểu nô tài, kéo nó lại gần, ra lệnh:
"Mau mang quần áo lại dây, chuẩn bị xe ngựa nữa! Ta cần trở về Tân Bình phủ!"
Đứa trẻ lần đầu trông thấy biểu cảm nghiêm trọng ấy của nhị Vương gia thì không khỏi cảm thấy e sợ, liền cuống quýt dạ vâng. Khắc Xương vừa buông tay, nó đi giật lùi mấy bước rồi quay người chạy biến ra cửa, lo làm xong việc người giao không dám chút nào trễ nải.
Chiếc xe ngựa lộc cộc lăn bánh đưa Tân Bình Vương rời khỏi Lạng Sơn phủ. Khắc Xương vén rèm kín đáo nhìn ra, đến khi cảm thấy minh đã đi được một đoạn đủ xa, không còn trông rõ cờ hiệu Lạng Sơn Vương màu trắng tung bay trên đỉnh cột cờ, mới hắng giọng ra lệnh cho người phu xe:
"Ngô Phú, chúng ta không đi về hướng phủ Tân Bình nữa!"
"Thưa vâng! Điện hạ muốn đi đâu ạ?"
"Đưa ta tới tư gia nhà họ Đinh!" — Người đáp, đấm tay vào ngực cố chặn tràng ho rũ rượi.
Trong số những đứa trẻ là gia thần trong Bình Nguyên phủ, chịu ơn nuôi dưỡng của Ngô Thái phi mà lớn lên, từ nhỏ đã thân thiết với Tư Thành, Đinh Thái bảo đặc biệt chú ý tới Anh Vũ.
Không chỉ là đứa trẻ gần gũi Bình Nguyên Vương hơn cả, Vũ còn sớm tỏ ra là một người thông minh, ham học, tính tình điềm đạm, đáng tin. Sau một thời gian dài âm thầm quan sát, ngài nhìn nhận Vũ là đứa trẻ có thể chọn để bồi dưỡng trở thành tâm phúc số một bên cạnh Bình Nguyên Vương, giúp ích cho sự nghiệp của người. Chính vì vậy Đinh Liệt mới từng hỏi han Ngô Thái phi về ngày sinh bát tự của Anh Vũ để xem xét thêm về mệnh số của đứa trẻ ấy, quả nhiên kết quả khiến ngài hết sức hài lòng.
Lá số của Anh Vũ có cách cục Nhật Nguyệt tịnh minh: "Mặt trăng, mặt trời cùng sáng phò tá Thiên tử tại cung son", tính cách quang minh lỗi lạc, thuở nhỏ nổi tiếng về tài học, ngày càng phát triển vững vàng, công danh thịnh đạt, trợ lực minh chủ, sớm thỏa chí công danh... chính là người sinh ra mang Thiên mệnh phò tá Đế vương.
Nhưng trăm ngàn cái tốt lại không khỏa lấp được một điều: Ngọc Huyên, tiểu muội song sinh của Anh Vũ, tuy tuổi còn nhỏ nhưng dung mạo như hoa, thần thái bất phàm, chẳng trách Bình Nguyên Vương đã sớm có lòng yêu thích, khiến vị trưởng bối là Đinh Thái bảo trông vào bỗng cảm thấy có chút bất an.
Giờ đây, khi biết được thân thế thực sự của hai đứa trẻ ấy, Đinh Liệt bỗng nhận ra đối với Tư Thành chúng không phải phúc tinh nào cả mà chính là mầm mống tai họa cận kề, tuyệt đối không thể giữ lại bên cạnh.
Thái bảo đại nhân đi đi lại lại trong phòng, thầm tính tới những nơi có thể mang ba mẹ con họ đi giấu, không phải là một tuần, một tháng hay một năm mà là cả cuộc đời. Vì sự bình yên của Tvương gia và Thái phi, cũng tức là sự bình yên của chính mình, họ sẽ phải sống như không hề tồn tại, những đứa trẻ sau này lớn lên có thể lập thân, sinh con đẻ cái nhưng trước đó phải từ bỏ họ tên.
Đinh Thái bảo ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy không còn cách nào ổn thỏa hơn. Tuy năm xưa Nhập nội hành khiển Nguyễn Trãi có ơn cứu mạng Ngô Tiệp dư và Long thai trong bụng lệnh bà nên mới có Bình Nguyên Vương ngày hôm nay nhưng giờ đây điều duy nhất ngài có thể làm cho gia quyến của ức Trai tiên sinh chỉ là tìm cho họ một mái nhà đơn giản ở nai thật xa Kinh thành, chu cấp thêm ít vốn liếng để tự lo thân sau này rnà thôi.
Đinh Liệt toan cất giọng gọi nô tài trong phủ tới truyền dặn thì đã có đứa chạy vào bẩm báo rằng bên ngoài có Tân Bình Vương đang chờ được gặp Thái bảo đại nhân.
"Mau mời nhị Vương gia vào!" — Ngài gật đầu ra hiệu cho đứa nô tài, cảm thấy có chút kinh ngạc lẫn hiếu kỳ trong lòng, không thể đoán ra vì sao người chưa từng giao thiệp hôm nay lại có nhã hứng tìm tới đây!
Dáng vẻ Khắc Xương khi mới bước vào khiến Đinh Liệt không khỏi ngỡ ngàng. Mới vài ngày không trông thấy kể từ hôm diễn ra cuộc thi thố giữa các Thân vương trong Cung thành mà hôm nay khi gặp lại Tân Bình Vương đã trở nên tiều tụy đến suýt không nhận ra.
"Chẳng mấy khi Điện hạ hạ cố đến tệ xá, thật quý hóa!" Thái bảo đứng dậy hướng ra cửa, hai tay chắp vào nhau, khom người hành lễ.
Khắc Xương đáp lại bằng một tràng ho nặng nhọc, khẽ xua tay thay cho câu "miễn lễ" không sao nói ra giữa chừng cơn thở dốc. Người ngồi xuống chiếc ghế gần đó, gật đầu trấn an người xưng quanh rằng mình ổn cả.
Không cần chủ nhân phải đích thân ra lệnh, đứa tiểu nô tài đã nhanh nhẹn bưng trà nước vào, tay chân thoăn thoắt hầu trà hai vị. Nó rót ra hai chén, mang tới đặt trước mặt chủ nhân và thượng khách của ngài, xong đâu đó liền khom người bước lùi ra tới cửa. Bình thường người nho nhã lịch thiệp như Khắc Xương nếu trông thấy vậy nhất định sẽ dành lời khen tặng rằng đám nô tài nuôi trong nhà Thái bảo vừa lanh lẹ, vừa hiểu phép tắc nhưng hôm nay người chẳng có tâm trạng để dông dài dù chỉ là vài ba câu xã giao khách sáo.
Nhấp một ngụm trà, bụng dạ lại quặn lên như có ai cào cấu, Khắc Xương mới chợt nhớ ra từ lúc tỉnh lại đến giờ vẫn chưa kịp ăn cho lại sức đã vội tìm tới đây, thầm nghĩ chắc hiện giờ bộ dạng của mình trong mắt người khác thảm hại lắm, bất giác đưa tay vuốt dọc mép áo, chỉnh đốn y phục, gắng nén lại nỗi bất an trong lòng.
"Sức khỏe của Điện hạ..
"Chỉ là cảm vặt, không có gì nghiêm trọng!" — Khắc Xương gượng cười, vừa kịp nghĩ tới việc nên bắt đầu câu chuyện từ đâu. Người đặt tách trà trên tay xuống bàn, nhìn sang Thái bảo phía đối diện, thẳng thắn vào đề: "Ta đột ngột tìm tới chắc khiến ngài ngạc nhiên không ít nhưng quả thực có điều khẩn cấp không thể chần chừ, là chuyện liên quan trực tiếp tới Hoàng đệ, không thể bàn bạc cùng ai khác ngoài ngài đây!"
Đinh Liệt nhướn đôi lông mày, quét ánh mắt từ gương mặt xanh xao của người ngồi trước mặt ra tới cửa, viên quản gia đang đứng túc trực trong phòng chờ khi chủ nhân có việc sai bảo trông thấy vậy lập tức hiểu ý, liền lui ra ngoài canh gác, đảm bảo không để những chuyện sắp được nói ra trong căn phòng này có cơ hội lọt vào tai kẻ khác.
"Xin Điện hạ cứ nói!"
Khắc Xương hít một hơi đầy lồng ngực để trấn an tinh thần, tự nhủ chắc chắn quyết định của mình là không sai.
''Đại Vương gia là con trưởng của Hoàng khảo, lại đã từng được đích thân Hoàng khảo lập làm Thái tử. Nếu năm xưa không phải vì mẫu thân vô cớ bị Hoàng khảo ghẻ lạnh thì ngai vàng mà Thánh thượng đang ngồi đáng nhẽ phải thuộc về Hoàng huynh!"
Đinh Liệt nghe tới đó thì đứng bật dậy như ngồi phải lửa, Khắc Xương đã lường trước phản ứng ấy của Đinh Liệt, chỉ cười nhẹ, phẩy tay ra hiệu cho ngài bình tĩnh để nghe hết những điều người sắp nói:
"Đại nhân đừng vội hốt hoảng, không phải ta có suy nghĩ đại nghịch bất đạo, chỉ là muốn nêu ra vài phán đoán cá nhân về tình hình chính sự gần đây liên quan đến ngôi vị Trữ cung. Điều mà ta vừa to gan nói ra trùng với suy nghĩ của không ít vị trong triều và cũng là chuyện đã nằm trong liệu tính của Thánh mẫu Hoàng thái hậu. Việc khác thì không nói nhưng chọn người kế vị của Hoàng thượng, việc liên quan tới tổ tiên tông miếu, không phải là chuyện nhỏ mà Thánh mẫu Hoàng thái hậu có thể một mình quyết định không màng tới ý kiến của các đại thần. Trong mắt họ, luận tuổi tác, luận vai vế, đại Vương gia chính là người đáng được cất nhắc đầu tiên cho nqôi vị Trữ cung. Mà tâm tư của Thánh mẫu Hoàng thái hậu lại hoàn toàn hướng về tứ Vương gia nên mới nghĩ cách để hợp thức hóa chọn lựa của mình. Hoàng thái hậu muốn mượn cuộc thi tài giữa các Thân vương để Bình Nguyên Vương chính thức xuất hiện trong triều, khiến các đại thần ai nấy đều được biết về tài năng, tư cách của Hoàng đệ. Chắc hẳn đã tính sẵn nếu Tư Thành chiến thắng, đó sẽ là cái cớ hay để người đường đường chính chính ban ý chỉ chọn tứ Vương gia làm người kế vị Hoàng thượng. Nhưng nếu không phải Tư Thành mà là một Thân vương khác chiến thắng, cuộc thi đó ắt sẽ chỉ được xem là có tính chất tham khảo".
"Xét về tài trí và phẩm hạnh, Bình Nguyên Vương xứng đáng trở thành người được chọn!" — Đinh Liệt bình thản đáp. Tân Bình Vương bật cười thành tiếng, lắc đầu nhè nhẹ: "Lời của đại nhân có phải đã có phần sáo rỗng rồi không? Một đứa trẻ mới mười hai tuổi sao có thể nói trước về "phẩm hạnh" kia chứ?"
Lại cảm thấy dường như lời vừa nói dễ bị hiểu lầm thành sự mỉa mai, Khắc Xương vội giải thích:
"Hoàng đệ là người như thế nào chúng ta đều biết. Nhưng đối với các vị ở trong triều kia, Bình Nguyên Vương tâm tính ra sao, tài cán thế nào đâu phải dễ dàng mà thuyết phục được họ nếu không phải để họ được tận mắt chứng kiến! Rốt cuộc, dù thắng hay thua, Tư Thành đều đã khiến văn võ bá quan được phen khâm phục, cho nên nước đi của Thánh mẫu Hoàng thái hậu có thể nói là ''vô cùng khôn ngoan". Chỉ có điều, Thánh mẫu Hoàng thái hậu lại chẳng thể ngờ rằng trên con đường dẫn tới quyền lực mà mình đã mở sẵn lối cho Tư Thành, suýt chút nữa Hoàng đệ đã sa chân vào cái bẫy thân bại danh liệt do người khác sắp đặt!"
Tách trà đang đà đưa lên dừng khựng ở lưng chừng, ánh mắt Đinh Liệt ngưng lại trên thành ly sóng sánh nước. Ngài nghĩ ngợi giây lát rồi ngẩng lên nhìn nhị Vương gia, cố giữ vẻ bình tâm trong cái mỉm cười khiên cưỡng:
"Thiết nghĩ Điện hạ nếu đã có lòng chia sẻ thì xin nói rõ ràng hơn để tôi được hiểu cho thấu?"
"Hẳn ngài biết trong Bình Nguyên phủ có hai đứa trẻ là Anh Vũ, Ngọc Huyên?"
Nghe Khắc Xương nhắc đến cái tên ấy, trong lòng Đinh Thái bảo dợn lên cảm giác lo lắng, tâm trí như mặt hồ đang yên ả bỗng bị ai đó vung tay ném xuống một tảng đá lớn. Ngài lặng im không đáp nhưng câu trả lời nằm cả nơi đáy mắt. Nếu như không phải đã có sẵn những bận tâm và lo nghĩ thì cái nhìn của Đinh Liệt đọng trên gương mặt Tân Bình Vương liệu có thể nào chứa đựng nhiều phòng bị đến thế?
Khắc Xương không ngoảnh mặt đi né tránh, chỉ điềm tĩnh tiếp lời:
"Thái bảo đại nhân không thể không biết Kinh Diên là nơi học tập của bậc Hoàng thân Quốc thích, nơi tôn nghiêm ấy phàm là nữ nhân thì tuyệt đối không được phép bước chân vào. Quy định nghiêm ngặt mà đến cả bậc mẫu nghi thiên hạ như Thánh mẫu Hoàng thái hậu cũng không thể tùy tiện làm trái, ấy vậy mà ta từng có lần giáp mặt cô bé Ngọc Huyên tại đó, giả trang thành huynh trưởng Anh Vũ để theo hầu Bình Nguyên Vương!"
"Điện hạ nói sao cơ?" — Đinh Liệt sửng sốt chẳng dám tin vào tai mình.
''Không phải ta mà chính đại Vương gia mới là người đầu tiên phát giác chuyện tày trời này! Thiết nghĩ, người xa lạ còn có thể nhìn ra thì Bình Nguyên Vương sao có thể chối rằng mình không hề biết về sự tráo đổi giữa hai anh em nhà ấy? Bọn trẻ hiếu động không hiểu chuyện đã đành nhưng một Thân vương luôn am hiểu phép tắc như Hoàng đệ thấy vậy cũng nhắm mắt cho qua, chưa biết chừng còn bao che, cổ vũ, chẳng phải Tư Thành đã nuông chiều thuộc hạ quá đáng rồi hay sao? Hành vi của chủ tớ bọn họ thực sự là diều sỉ nhục nặng nề tới Thánh hiền và những người học đạo nghiêm túc như chúng ta!"
Khắc Xương đập mạnh tay xuống mặt bàn, nước trong ly bắn ra tung tóe, tách trà di động theo sự rung chuyển chiếc bàn dưới tay nhị Vương gia. Dáng vẻ tức giận ấy của Tân Bình Vương, Đinh Liệt chưa từng trông thấy, không ngờ người nổi tiếng hiền lành, nho nhã như nhị Vương gia cũng có lúc tỏ ra quyết liệt đến vậy, trong lòng hẳn là đang vô cùng bức xúc.
Thái bảo vội chắp hai tay trước mặt, hướng về Tân Bình Vương tạ tội:
''Xin Điện hạ bớt giận! Việc này... Việc này hẳn có điều hiểu lầm chi đây!"
"Ngài cảm thấy ngỡ ngàng cũng là lẽ thường tình!" — Khắc Xương giả bộ cười khẩy, diễn tròn vai kẻ đắc chí — "Còn một chuyện nữa ta nhất định phải nói ra đây! Như ban nãy ta đã cảnh báo đại nhân, suýt chút nữa Tư Thành đã sa chân vào cái bẫy thân bại danh liệt nhưng là do chính Hoàng đệ dã mở lối cho người khác có cơ hội làm hại mình! y là việc gia thần được điệu vào cung tham gia phần thi thứ tư không ai khác chính là Ngọc Huyên!"
Chẳng khó để nhìn ra sắc mặt Đinh Liệt bỗng chuyển sang tím tái, Thái bảo giận đến nỗi bàn tay để trên đùi vô thức siết chặt, làm nhăn nhúm cả tà áo chỗ đó.
"Chắc ngài đã hiểu vì sao mà đại Vương gia lại nhường cho phủ hạ hai mũi tên vào đích giúp ta dành chiến thắng ở phần thi thứ hai. Phần thi tiếp theo vốn là để Hoàng huynh cân bằng thắng lợi giữa ba người. Có thể nhìn thấy trước Tư Thành dù cố gắng thế nào cũng khó có thể chống đỡ một lúc hai người tinh thông võ nghệ, tất yếu sẽ phải diễn ra phần thi thứ tư. Ta chỉ có thể cứu vãn cục diện bằng cách phản lại lời giao ước với Hoàng huynh, giành chiến thắng về cho bản thân để Ngọc Huyên dù đã được đưa vào cung cũng không có cơ hội để ra mặt thi thố!"
Khắc Xương nói tới đây thì dừng lại, lặng yên quan sát biểu hiện của Đinh Liệt. Ngài dáng dấp vẫn bất động nhưng nét mặt đã dịu hơn đôi chút, ánh mắt nhìn người cũng bớt đi vẻ phòng thủ. Một lúc lâu sau, Đinh Liệt mới thở dài mà nói:
"Nếu quả thực như vậy, thật không lời nào nói hết được lòng cảm kích của tôi đối với Điện hạ, chính người đã cứu mạng tứ Vương gia!"
''Thái bảo đại nhân nặng lời rồi!" — Người khẽ lắc đầu — "Tư Thành dù sao cũng dòng dõi Đế vương, liệu có thể vì chuyện này mà mất mạng? Tuy nghiêm trọng nhưng không đến nỗi là tội "đại nghịch bất đạo", Hoàng đệ cùng lắm cũng chỉ bị coi là xem thường luật lệ và thể diện Hoàng thất, nhẹ thì phạt bổng lộc, cấm túc tại gia chép kinh sám hối, nặng thì tước Vương vị, giáng cấp bậc. Đại huynh ta hẳn cũng tự liệu được điều đó, không phải muốn hại chết Hoàng đệ, chỉ là muốn vĩnh viễn loại bỏ tư cách tranh ngôi Trữ cung của Tư Thành".
Đinh Liệt khẽ rùng mình, những điều đó ngài vừa nghĩ tới trong đầu, lại phải nghe từ miệng người khác nói ra, cảm giác kinh sợ càng tăng thêm gấp bội.
''Người ta muốn cứu mạng là tiểu nữ Ngọc Huyên!" — Khắc Xương cẩn trọng tiếp lời, biết rằng từ sau câu nói này mục đích của người khi tới đây sẽ hoàn toàn được phơi bày trước mắt Đinh Thái bảo — "Nếu mưu kế của đại huynh thành công, Bình Nguyên Vương bị Hoàng thượng trách phạt thì không có lý gì đứa trẻ ấy được tha không hỏi tới! Cái mạng nhỏ bé của Ngọc Huyên trước can thịnh nộ của các vị bề trên liệu có thể giữ được hay không chẳng cần nghĩ ngợi lâu cũng có thể tìm ra đáp án!"
"Cứu mạng đứa trẻ đó?" — Thái bảo nhíu đôi lông mày, nếp nhăn trên trán xô lại gần nhau như những đt sóng — ''Vi sao?"
Ngài hỏi, bụng dạ lại thầm nhủ: "Chắc không phải vì Điện hạ nhân hậu có thừa, còn lo nghĩ cả cho tính mạng của gia thần phủ khác?"
Người đáp:
"Tiểu nữ ấy, bởi suy nghĩ ngây thơ đơn giản, suýt chút nữa đã vô tình gây hại tới tiền đồ của Bình Nguyên Vương nhưng đồng thời cũng vì sự tranh đoạt giữa huynh đệ chúng ta mà nàng ấy gần như đã bị đẩy tới bờ vực chết chóc! Ta lại không thể nói với đại Vương gia rằng đó là người mà mình đem lòng yêu mến dể cầu xin Hoàng huynh loại bỏ nàng ra khỏi kế hoạch của người, e rằng làm như thế tính mạng nàng càng trở nên nguy ngập mà thôi!"
Đinh Liệt tuy bất ngờ nhưng nghe xong câu trả lời ấy thì trong lòng như được cất đi tới tám phần gánh nặng. Ngài nhìn sang Khắc Xương, ánh mắt càng thêm chăm chú, bỗng bắt gặp một cảm giác vô cùng quen thuộc. "Quả là rất giống với vẻ đắm đuối si mê ngày trước từng thấy ở Tiên đế mỗi khi nhắc tới Thần phi. Xem ra Tân Bình Vương đối với tiểu nữ ấy là thực lòng yêu thích!"
''Vậy xin mạo muội hỏi thẳng Điện hạ một câu: vì sao người lại đem tất cả chuyện này ra nói với tôi?"
"Điều ta mong muốn..." — Khắc Xương khẽ hít vào một hơi, chỉ lo người ngồi phía đối diện cũng nghe được tiếng trống ngực đập thình thịch của mình — "Là sự trao đổi!"
"Trao đổi?"
"Đại nhân có thể tự mình cân nhắc sự tồn tại của Ngọc Huyên bên cạnh Tư Thành liệu có tốt cho Hoàng đệ hay không? Chừng nào ba mẹ con họ còn cần tới sự chở che của Bình Nguyên Vương thì chừng đó đại Vương gia vẫn còn cơ hội để nhắm vào điểm yếu của Tư Thành mà ra tay đối phó với Hoàng đệ! Vậy chi bằng, hãy để một người khác lo liệu cho cuộc đời bọn họ để đổi lấy sự yên ổn từ nay về sau cho Bình Nguyên Vương!"
Đinh Liệt lặng thinh không đáp, không phải ngài không hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói của Khắc Xương, chỉ là đang cẩn thận cân nhắc hai mặt lợi, hại của việc trao vào tay người ba quân cờ khó lường.
"Họ là gia quyến của tội thần Nguyễn Trãi".
Phàm những ai đã biết rõ nhưng vẫn cố tình nhắm mắt làm ngơ mà chứa chấp họ chẳng khác nào giữ một món thuốc độc trong nhà, không cẩn thận sẽ có ngày tự mình uống nhầm mà chết.
Nhưng Khắc Xương thì lại khác. Tân Bình Vương vốn là "vô sư vô sách quỷ thần bất trách" [1], nếu để người giữ họ lại bên mình chưa biết chừng lại là một cách giúp Tư Thành hóa giải được mối họa liên quan đến thân thế hai huynh muội tiểu nữ Ngọc Huyên kia.
[1]: Vô sư vô sách quỷ thần bất trách: tương tự như câu “Kẻ không biết không có tội.”
Chỉ hiềm nhà họ Đinh xưa nay chẳng qua lại với người của Tân Bình phủ, hiện giờ nhị Vương gia trong mắt Đinh Thái bảo mà nói chính là "tâm ý nông sâu khó bề đoán biết". Nếu chỉ dựa vào lời nói một phía của Tân Bình Vương, dù câu chuyện có mười phần hợp tình hợp lý thì Đinh Liệt cũng không thể dễ dàng tin tưởng. Suy đi tính lại, cuối cùng ngài chọn cách trả lời nước đôi:
"Ý của Điện hạ tôi đã hiểu, cũng cảm thấy để họ ra đi là việc nên làm! Nhưng có thế nào thì ba người bọn họ cũng là người của Bình Nguyên phủ, việc này cần phải có sự đồng Ý của tứ Vương gia mới được! Tôi nhất định sẽ lựa lời thuyết phục Bình Nguyên Vương!"
"Không thể được!" — Khắc Xương lập tức phản ứng — "Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không thể mang ra khỏi căn phòng này, càng không thể để lọt tới tai Hoàng đệ!"
Chợt nhận ra mình có phần hơi xúc động, hành động cảm tính để lộ sự nóng vội của bản thân, người kìm giọng, gượng lấy lại vẻ điềm đạm:
"Nếu ngài còn cảm thấy nghi hoặc về tâm ý của ta, ta có thể cầu Hoàng thượng và Thánh mẫu Hoàng thái hậu làm chứng cho!"
Những nếp nhăn trên trán Thái bảo hằn sâu như khắc, kéo hai đầu mày xích lại gần nhau trên gương mặt nghiêm nghị trừng trừng cảnh giác. Ngài nghĩ ngợi giây lát rồi hạ giọng gặng hỏi:
"Dám hỏi Điện hạ, làm chứng ra sao?"
"Đêm mai, tại yến tiệc Trung thu tổ chức ở điện Vạn Thọ, trước mặt Hoàng thượng, Thánh mẫu Hoàng thái hậu và toàn thể bá quan tham dự, ta sẽ tâu với bề trên rằng tự nhận thấy bản thân mình vô năng, kém cỏi nên xin được rút lui khỏi việc cạnh tranh ngôi Trữ cung về sau!"

Câu trả lời rành mạch của Tân Bình Vương khiến Đinh Liệt sững người, kinh ngạc đến độ bật người đứng dậy, buông cả tách trà trên tay rơi xuống đất vỡ tan thành trăm mảnh.

No comments:

Post a Comment