PHẦN
II
HỎA
CHƯƠNG: NGỌC HUYÊN
"Anh ơi, chất thắng văn tất
dã" nghĩa là gì vậy?" — Nàng giương đôi mắt long lanh to tròn nhìn Tư
Thành, không giấu nổi vẻ háo hức lẫn tò mò.
Đối với Ngọc
Huyên, cô gái nhỏ mười một tuổi, thứ khiến nàng say mê, thích thú hơn cả chính
là những quyển sách Thánh hiền mà Bình Nguyên Vương cùng đám con cái nhà quan lại
được dạy ở trường. Nàng vẫn thường quẩn quanh bên Tư
Thành mỗi khi người tới thư phòng luyện chữ, năn nỉ Bình Nguyên Vương giảng giải
cho nghe những điều người đã học, những triết lý sâu xa của bậc Thánh hiền được
đúc kết trong bao nhiêu trang sách.
Tư Thành dừng bút, ngẩng lên nhìn nàng,
trông thấy điệu bộ háo hức đáng yêu của cô bé trước mặt thì mỉm cười, chậm rãi
giải thích:
"Chất" là bản chất bên trong
chúng ta, "văn" là dáng vẻ bên ngoài, còn "dã" là dân dã,
quê mùa, vậy câu này có nghĩa là: chỉ chăm lo tới nội tâm mà bỏ quên dáng vẻ bề
ngoài sẽ trở nên xuề xòa, cục mịch. Đó là lời răn dạy của đức Khổng Tử đến những
người luôn cho rằng muốn trở thành bậc quân tử thì chỉ cần chú trọng vào việc
trau dồi đức hạnh là đủ mà quên rằng dáng vẻ bề ngoài cũng cần phải được tôi
rèn để trở nên đường hoàng, nho nhã".
Bình Nguyên Vương Lê Tư Thành, Hoàng đệ duy nhất của
Hoàng đế, vừa tròn mười hai tuổi, là người có tư chất thông minh, không chỉ giỏi
về văn chương, chữ nghĩa mà cả cưỡi ngựa, bắn cung, tài dùng thương, đao, côn,
kiếm đều thành thục. Trong mắt người khác là một Thân vương đạo mạo, cao quý
nhưng với Ngọc Huyên, Tư Thành chính là người bạn thanh mai trúc mã, cả hai
cùng lớn lên bên nhau vì thế mà trở nên thân thiết, gắn bó như người thân ruột
thịt.
"Nhưng chẳng phải còn có câu: "Xảo ngôn, lệnh sắc,
tiên hỹ nhân" tức là: "Nói năng dối trá, trau chuốt nhan sắc, người
như thế ít có đức nhân vậy." Muốn dáng vẻ bên ngoài đẹp đẽ, chẳng phải là
cần "trau chuốt nhan sắc" sao? Mà như thế thì "ít có đức
nhân", người có ít đức nhân sao có thể trở thành quân tử được?" — Ngọc
Huyên tỏ ra bối rối.
"Em xem!'' — Bình Nguyên Vương chỉ vào một hàng
trong trang sách trên tay nàng — "Câu em hỏi chẳng phải chỉ là một vế nhỏ
trong: "Chất thắng văn tắc dã; văn thắng chất tắc sử. Văn chất bân bân,
nhiên hậu quân tử" tức là "chăm lo bản chất hơn dáng vẻ bên ngoài là
quê mùa; chăm lo dáng vẻ bên ngoài hơn bản chất là chải chuốt. Bản chất và dáng
vẻ đều đầy đủ, vậy sau mới ra người quân tử." Đức Khổng Tử nói về việc người
học đạo quân tử cần phải chú trọng tới cả hai: bản chất đạo đức bên trong và
dáng vẻ tốt đẹp bên ngoài, không nên chỉ chăm chú trau dồi kiến thức, năng lực,
đạo đức mà bỏ quên chăm sóc bề ngoài, biến mình thành kẻ thô kệch, cục mịch,
cũng không nên chỉ mải mê chải chuốt ngoại hình mà không quan tâm đến tu dưỡng
bản thân, dễ thành kẻ kém đức. Làm được đầy đủ cả hai mới xứng đáng là quân tử".
"Ồ
phải rồi, lời của Thánh nhân không thể tách riêng từng vế! Cần đọc lên đầy đủ,
giải nghĩa trọn vẹn mới ra được ý tứ sâu xa! Em đúng là vừa nông cạn lại hấp tấp,
thật ước sao mình có thể thông tuệ được bằng một nửa của anh!" — Ngọc
Huyên gật gù tâm đắc.
"Ngọc Huyên như thế
đã là rất giỏi rồi, chỉ cần một lần nghe giảng là có thể ghi nhớ hết những điều
đã được học!" - Tư Thành mỉm cười, khích lệ nàng bằng một lời khen, vừa
nói, người vừa đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc Ngọc Huyên, dịu dàng, ân cần như một
người anh trai đối với em gái.
Vừa lúc ấy, Anh Vũ xuất
hiện trước cửa phòng, điệu bộ vui vẻ và gương mặt tươi tỉnh với nụ cười lúc nào
cũng thường trực trên môi:
"Hai người học
xong chưa? Ngọc Huyên, hôm nay đến đây thôi nhé, Điện hạ đã hẹn với các Vương
gia khác cùng tham gia một trận thúc cúc [1]
rồi!"
[1] Thúc cúc: Một
trò chơi đối kháng giữa hai nhóm người với trái bóng bằng da, có nhiều điểm
tương đong với môn bóng đá thời nay.
Nói rồi,
Vũ bước tới bên Ngọc Huyên, kéo tay nàng đứng dậy. Trước khi khép cánh cửa
phòng lại còn nháy mắt tinh nghịch, nói đùa với em gái:
"Đàn
ông thay đồ, tuyệt đối không được nhìn lén!"
Lũ trẻ quần thảo quanh
trái cầu may từ da trên một nền sân nện từ đất đỏ khiến cho bụi tung lên mù mịt.
Chúng chia thành hai đội, mỗi bên bảy người. Đội của Tư Thành và Anh Vũ mặc áo
màu xanh, còn đối phương mặc áo màu đỏ. Ba trong số đó là các Thân vương, huynh
đệ của Hoàng đế, còn lại là đám thuộc hạ và gia thần trong Vương phủ, tất cả đều
sàn sàn lứa tuổi mười hai, mười ba.
Khoảng sân hình chữ nhật
rộng mười trượng, dài mười lăm trượng được kẻ vạch chia làm đôi, mỗi bên trấn
giữ một nửa sao cho đối phương không thể tiến sâu vào phần sân của mình và đá
trúng cầu môn rộng một trượng nằm chính giữa phía cuối sân. Luật chơi vô cùng
đơn giản: chỉ được dùng chân và đầu để chơi bóng, trong khoảng thời gian nửa
canh giờ, đội nào đá được vào cầu môn đối phương nhiều hơn sẽ là bên thắng cuộc.
Trẻ
con thường khó có thể lúc nào cũng suy nghĩ cẩn trọng như người lớn, một khi đã
nhập cuộc chơi, dù là quý tộc hay thường dân thì đều trở nên hăng say, chẳng
còn màng tới những quy tắc cư xử mực thước, phân biệt kẻ trên người dưới. Chúng
đều vì khao khát chiến thắng hoặc đơn giản là không muốn thua kém đối thủ mà chẳng
ngại va chạm nảy lửa trong lúc cùng tranh cướp bóng.
Lần
đầu tiên được tận mắt chứng kiến một trận thúc cúc, Ngọc Huyên hồi hộp đến nỗi
đứng ngồi không yên. Nàng không phủ nhận nó cuốn hút và kịch tính nhưng cũng
đem lại cảm giác bất an đến khó chịu. Tất cả cùng dồn tới tranh đoạt một quả
bóng, thứ vô tri nhưng lại có sức mê hoặc to lớn, giây phút nó lăn tới chạm vào
chân ai cũng là lúc người đó phải đối mặt với đố kị, mưu mô và tham vọng chiếm
lại của kẻ khác. Mọi người đều vì nó mà chấp nhận đổ máu hoặc làm tổn hại lẫn
nhau nhưng cuối cùng, không một ai có thể giữ lại nó cho riêng mình.
Đột nhiên, trái
bóng lao như tên bắn về phía Ngọc Huyên, không biết là vô tình hay cố ý, một ai
đó đã sút mạnh nó về hướng ấy. Tư Thành và Anh Vũ trông thấy chỉ kịp hét lên:
"Ngọc Huyên
coi chừng!"
Nàng nhìn quả
bóng lao thẳng về phía mình mà chẳng nghĩ được gì khác, dôi mắt mở to căng thẳng,
cơ thể như dã đóng băng vì sợ hãi, bỗng như có bàn tay ai đó nắm lấy vai nàng,
kéo mạnh sang bên. Trong khoảnh khắc, hai cơ thể cùng đổ ập xuống ngay bên cạnh
điểm rơi của trái bóng bằng da nện mạnh vào mặt đất tạo nên âm thanh chát chúa,
giả như đó là cơ thể của ai đó thì chắc chắn người ấy sẽ bị đau không hề nhẹ.
Tư
Thành, Anh Vũ đều bỏ lại cuộc chơi, vội vàng chạy tới đỡ nàng đứng dậy, vừa phủi
lớp đất cát bám trên quần áo Ngọc Huyên, vừa lo lắng gặng hỏi:
"Em có sao
không?"
''Em không sao!
May có vị đây kịp thời giúp đỡ!" — Ngọc Huyên gượng cười, ánh mắt khẽ hướng
sang bên cạnh.
Bình Nguyên
Vương buông tiếng thở phào nhẹ nhõm. Người nở một nụ cười cảm kích và chìa bàn
tay ra cho người bên cạnh nàng nắm lấy để đứng dậy.
''Hoàng huynh,
anh không sao chứ?"
"Anh không
sao!" — Người ấy liền đáp.
"Ngọc
Huyên, mau tạ ơn nhị Vương gia đã ra tay giúp đỡ đi!" — Anh Vũ khẽ kéo tay
nàng ra hiệu.
Từ nhỏ tới giờ,
Ngọc Huyên chỉ biết đến một vị Vương gia duy nhất là Tư Thành cho nên khi đứng
trước một người khác cũng mang thân phận Thân vương cao quý, nàng không khỏi cảm
thấy kỳ lạ. Ngọc Huyên rụt rè bước tới, ngước nhìn người ấy bằng ánh mắt hiếu kỳ
xen lẫn bối rối, nhỏ nhẹ cất lời:
"Đội ơn Điện
hạ!"
"Lời cảm ơn
khiến ta càng thêm áy náy!" — Khắc Xương khẽ xua tay — ''Quả bóng ấy chính
là muốn chuyền cho ta nên mới đá về hướng này, tuy đã cố để em không bị bóng
rơi trúng người nhưng xem ra lại khiến chân em bị thương mất rồi?"
Người nói và chỉ vào ngón chân
hơi rớm máu của nàng.
''Đúng là bị chảy
máu rồi! " — Tư Thành liền quỳ xuống bên cạnh, cẩn thận xem xét — ''Nhưng
cũng may là chỉ trầy xước ngoài da! vết thương
này cần rửa sạch và băng lại là được!"
''Có đau không
Ngọc Huyên?" — Anh Vũ gặng hỏi, vẻ xót xa hiện cả lên mặt.
''Dạ
không!" — Nàng lắc đầu.
''Hoàng huynh, thật là ngại quá!
Mọi người đang cùng nhau chơi vui vẻ nhưng có lẽ em phải..."
"Hoàng đệ
mau đưa cô bé này về băng bó lại vết thương đi! về phía
đại huynh, anh khắc có cách
nói lại!" — Khắc Xương là người tinh ý, không cần Tư Thành phải nói hết
câu người cũng thừa đoán được mong muốn của Bình Nguyên Vương.
Tư Thành đáp lại
Tân Bình Vương bằng cái gật đầu đầy cảm kích, rồi nhìn sang bên nói với Anh Vũ:
''Để anh dìu Ngọc
Huyên, em mau qua đó kêu mọi người cùng về!"
"Ngọc
Huyên!" — Anh Vũ ngồi thụp xuống, trỏ phía sau lưng ra hiệu cho em gái —
"Lên đây anh cõng!"
"Em không
sao! Chỗ bị xước trên chân cũng không nghiêm trọng đâu mà!" — Nàng lắc đầu
nguầy nguậy, phần nhiều vì ngại ngùng trước những đứa trẻ khác.
Bình Nguyên
Vương thấy vậy liền mỉm cười, nhấc bổng nàng lên xoay một vòng và nói lớn:
"Xem ra
"tiểu thư" nhà ta đã lớn thật rồi, còn biết e thẹn nữa!"
Lũ trẻ cười ồ
lên khiến nàng càng thêm bối rối.
''Thả em xuống
đi!"
Mặc kệ Ngọc
Huyên năn nỉ, Bình Nguyên Vương giữ chặt nàng hơn trong tay, vui vẻ bước đi, lũ
trẻ nhảy chân sáo theo sau, cùng nhau cất tiếng hát vang quãng đường về:
Công chúa nhà
ta
Năm mươi lông gà
Một trăm lông
ngỗng
Sao vẫn nhẹ bỗng
Công chúa nhà
ta!
Ngọc Huyên bấu
chặt lấy bờ vai Tư Thành, bưng mặt xấu hổ nhưng không ngần nổi đôi môi hé nở một
nụ cười rực rỡ hơn bình minh tháng sáu. Đối với nàng, không gì hạnh phúc hơn
khoảnh khắc này, nàng chỉ muốn mình cứ mãi bé bỏng, nhẹ bẫng trong tay người
như thế.
Đến một ngày, tất
cả trẻ con đều sẽ phải lớn lên, Tư Thành sẽ thực sự trở thành một vị Vương gia
cao quý, oai nghiêm, và những người xung quanh sẽ bắt đầu nhắc nhở nàng về sự
khác biệt đẳng cấp giữa hai người, ép nàng vào những khuôn phép cư xử mực thước,
vạch ra ranh giới của tôn ti trật tự... Nhưng đó là chuyện của sau này, còn bây
giờ, khi bàn tay Tư Thành vẫn giữ chặt lấy nàng, Ngọc Huyên vẫn còn được sống
trong thế giới bồng bềnh của mình, âm thanh duy nhất mà đôi tai nghe thấy là tiếng
cười, dư vị duy nhất đọng lại trên đầu lưỡi là ngọt ngào, và mỗi ngày mở mắt ra
để ngắm nhìn thế giới đều thấy một bầu trời cao trong xanh, với những dải mây
trắng tựa như khuôn miệng cười rạng rỡ.
Ánh nắng chiều
nhè nhẹ trải dài trên những vạt cỏ ven đường, những lùm cây khẽ xao động mỗi
khi cơn gió thổi ngang qua, lũ chim ríu rít hòa vào tiếng bọn trẻ nô đùa. Những
đứa trẻ còn quá ngây thơ, non nớt để nhận ra rằng tuổi thơ của chúng đang ngắn
lại khi vòng xoáy của quyền lực và vương vị đã bắt đầu mở ra.
"Ngọc
Huyên, khoan hẵng ngủ!''— Anh Vũ kéo chăn đắp trên người em gái ra, khẽ lay
nàng thức dậy.
Ngọc Huyên dụi mắt,
định mở miệng hỏi điều gì đó nhưng Anh Vũ đã nhanh tay bưng lấy miệng nàng, nói
rất khẽ, chỉ đủ để hai anh em nghe thấy, ánh mắt liếc sang bên cạnh len lén
canh chừng không muốn làm mẫu thân thức giấc:
"Suỵt!
Nhanh ra đây đi! Phải đắp thuốc vào chân của em kẻo mai sẽ sưng lên không xỏ được
vào giày đâu!"
Ngọc Huyên gật đầu,
khẽ khàng ngồi dậy để không làm kinh động tới mẫu thân đang nằm bên cạnh rồi
rón rén bước theo Anh Vũ ra ngoài.
Bầu
trời đêm nay thật nhiều sao, lại có ánh trăng soi sáng cả khoảng sân trong phủ,
trăng tháng bảy có màu vàng trong trẻo, vừa long lanh, vừa dịu dàng.
Anh
Vũ bê đến một thau nước nhỏ, đặt xuống nền đất nơi nàng đang ngồi và nói:
"Ngọc
Huyên, mau tháo tất của em ra, trước tiên phải rửa lại vết thương đã!"
"Nhưng
lúc chiều em đã lau sạch và băng bó cẩn thận chỗ chảy máu lại rồi! Anh đừng
lo!"
"Anh
mà lại không hiểu em ư? Vì lo mẹ trông thấy mà em chỉ rửa qua loa rồi xỏ tất
vào để giấu đi đúng không?" — Vừa nói, Anh Vũ vừa nâng chân em gái lên xem
xét.
Máu
chảy ra từ vết thương đã khô lại khiến lớp da chỗ đó gần như dính chặt vào chiếc
tất bên ngoài. Vũ cố gắng gỡ nó ra một cách nhẹ nhàng, cẩn trọng nhất, vừa gỡ vừa
thổi phù phù vào vết thương cứ như thể nếu làm thế thì sẽ không còn nhức nữa.
Tháo được chiếc tất ra khỏi chân em, Vũ quay sang dặn Ngọc Huyên để nàng chuẩn
bị tâm lý trước:
"Anh
đã bỏ vào nước một nhúm muối nên sẽ hơi xót một chút nhưng như thế mới tránh được
nhiễm trùng!"
Nàng
liền gật đầu, tỏ ra can đảm.
Anh
Vũ ngâm bàn chân em gái vào chiếc thau, nhẹ nhàng miết ngón tay cái dọc theo vết
thương, vệt máu khô bám trên bề mặt dần mềm ra và hòa tan vào làn nước, để lộ một
vết rách da khá dài.
"Có
đau lắm không?" — Vũ hỏi.
"Không
đau tẹo nào!" — Ngọc Huyên liền đáp, gương mặt đang cố tỏ ra tươi tỉnh như
không có chuyện gì xảy ra.
''Con
bé này! Lại còn biết nói dối nữa!" — Vũ ngẩng lên nhìn nàng, nhíu mày
trách yêu.
"Anh
này! "
"Hử?"
"Dù
hai chúng ta được sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng anh giống như là
lớn hơn em cả chục tuổi vậy! "
Anh
Vũ không đáp, chỉ khẽ mỉm cười, tâm trí như dồn hết vào công việc đang làm.
"Thật
may vì dù sinh ra cùng ngày, mẹ đã để anh làm anh của em!"
”Vì
mẹ muốn Ngọc Huyên có hai người yêu thương!" — Vũ nói, bọc bàn chân nàng
vào một chiếc khăn khô rồi lấy ra từ túi áo một lọ thuốc mỡ, quết một lớp mỏng
và nhẹ nhàng bôi vào vết thương của nàng.
"Lọ
thuốc đẹp quá!" — Nàng khẽ reo lên khi nhìn thấy chiếc lọ sứ bọc bạc tinh
xảo trên tay anh trai — "Ở đâu anh có vậy?"
"Là
của lệnh bà [2]!"
— Vũ đáp — "Điện hạ đã mượn từ chỗ lệnh bà đưa cho anh, chắc người cũng lo
em sẽ làm ẩu với vết thương của mình!"
[2] Lệnh bà: chỉ Thái phi Ngô Thị
Ngọc Dao.
"Anh
này!"
"Gì
nữa?"
"Dạo
này em thường thấy anh hay gọi "Điện hạ", nghe cứ là lạ, khách
sáo!"
Anh
Vũ ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt tròn xoe long lanh của Ngọc Huyên:
"Người
là bậc Thân vương mà!"
"Em
biết!" — Nàng đáp, có chút đượm buồn.
"Vả
lại, Huyên à..." — Vũ hít một hơi đầy, ngưng lại trong giây lát như thể cần
thêm chút thời gian bởi vì những lời sắp nói ra sẽ chẳng may dễ chịu đối với cả
hai người — "Đã đến lúc chúng ta cần phải lớn lên rồi!"
"Lớn
lên?"
"Có
nghĩa là không được nói năng tùy tiện, cư xử tùy tiện, suy nghĩ tùy tiện nữa!
Em có hiểu ý anh không?"
Ngọc
Huyên không trả lời, đưa ánh mắt nhìn ra xa xăm gượng nở một nụ cười. Nàng biết
chứ, ai rồi cũng phải lớn lên, trở về đúng vị trí của mình. Vị trí của nàng là ở
đây, nơi căn phòng này, đứa con gái của gia thần trong Vương phủ.
Có
lẽ trên đời này, mọi việc đều có thể thay đổi, trừ xuất thân và gia thế của một
người...
No comments:
Post a Comment