THỦY CHƯƠNG: TƯ THÀNH
"Thái hậu bệ hạ, nô tài thật không
hiểu vì sao người lại dang tay ra che chở cho mẹ con Ngô Thái phi? Chẳng phải
trước kia người một mực muốn trừ bỏ cái gai trong mắt hay sao?" — Viên Nội
quan An Quế e dè hỏi khi đang bóp vai cho Thái hậu.
"Ngươi theo hầu ta bao lâu rồi
nhỉ?" — Hoàng thái hậu lim dim đôi mắt tận hưởng tài nghệ từ đôi tay tên
thái giám. Thay vì trực tiếp trả lời câu hỏi, người lại hỏi hắn một câu khác.
"Dạ bẩm, từ ngày người tiến
cung, là mười hai năm rồi ạ!"
''Có biết vì sao những ngày đầu
nhập cung ta không trọng dụng ngươi mà lại là bọn Đinh Phúc, Đinh Thắng
không?"
''Dạ,
là vì nô tài tài hèn đức kém ạ!"
"Đúng
là vì ngươi kém cỏi hơn bọn chúng! Những điều ta mong muốn, chỉ cần nói ra một
phần, chúng lập tức hiểu cả chín phần còn lại, trong mắt kẻ khác mà nói, bọn
chúng là những tên nô tài tinh ranh, được việc nhất! Nhưng ngươi có biết vì sao
đến cuối cùng, những kẻ ta coi là được việc ấy lại không thể sống quá lâu
không?"
"Nô
tài ngu dốt không biết ạ!" — An Quế khúm núm trả lời.
"Cũng
là vì chúng quá hiểu chuyện, quá hiểu ta, biết quá nhiều! Không có người chủ
khôn ngoan nào muốn giữ lại bên mình kẻ nô tài quá hiểu mình, bởi trong những
đtiều hắn hiểu ấy, chắc chắn sẽ có điểm yếu của chủ nhân. Cho nên, đến cuối
cùng, ngươi còn, bọn chúng mất!"
Những
lời nói của Hoàng thái hậu nhỏ nhẹ, đều đều, chậm rãi nhưng có sức mạnh như một
chiếc dây thòng lọng khẽ xiết lấy cổ họng của An Quế, khiến hắn run rẩy sợ hãi.
Hắn hiểu rằng người đang cảnh báo hắn đừng nhiều chuyện nếu không muốn đi vào vết
xe đổ của Phúc, Thắng trước kia. Chúng tưởng mình là công thần trong thời loạn
thì sẽ mãi là công thần về sau mà không ngờ được rằng khi cuộc săn kết thúc, chó
săn ắt không cần đến nữa.
"Nô
tài đáng chết! Nô tài không dám!" — An Quế vội vàng quỳ sụp xuống trước mặt
người xin tha tội.
Thái
hậu cười to một tiếng, khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay, nói với hắn:
''An
Quế, ngươi nhạy cảm quá rồi! Ta đâu hẹp hòi đến độ chỉ vì ngươi lỡ miệng hỏi một
câu mà đã khép ngươi vào tội trạng!"
Viên
Nội quan vẫn quỳ mọp ở đó, không dám ngẩng mặt lên.
"Nói
gì thì nói, tài nghệ đấm bóp của ngươi không kẻ nào theo được! Nào, lại đây tiếp
tục công việc của ngươi đi! Bên vai trái!" — Thái hậu ra lệnh cho tên nô
tài, hắn liền đứng dậy, lật đật tiến lại, bàn tay thành thục di chuyển trên hai
vai của chủ nhân. Cái công việc hắn đã làm hơn hai mươi năm nay, thứ tài nghệ
nhỏ nhoi duy nhất mà hắn tự tin rằng mình làm tốt, không ngờ chính nó đã mang đến
cho hắn cơ hội được hầu cận trong cung Vĩnh Ninh.
''Nhưng
dù sao, một khi đã coi ngươi là tâm phúc của mình..." — Thái hậu ngả người
ra sau thư thái tận hưởng — "Ta cũng nên rộng lòng chia sẻ một chút tâm
tư!"
"Nô
tài không dám!" — An Quế vẫn chưa hết sợ hãi, hắn hoàn toàn không thể biết
được những lời của Thái hậu lời nào là thật, lời nào là để răn đe, và lời nào
là mồi nhử kẻ thù.
''Nhà
ngươi không cần phải sợ!" — Thái hậu như đọc được suy nghĩ của hắn, liền tỏ
ra rộng lượng mà trấn an — "Điều nhà ngươi hỏi cũng là điều ta thường đem
ra tự vấn bản thân. An Quế, ngươi thử nói xem, nếu ngươi là Bình Nguyên Vương,
ngươi sẽ nghĩ gì về ta?"
"Dạ,
bẩm..." — Tên thái giám tỏ ra thận trọng — "Tứ Vương gia hẳn sẽ cảm
thấy Thái hậu bệ hạ ân trọng như núi, mà không, còn hơn cả núi!"
''Phải
thế không?" — Người lim dim đôi mắt, vẻ như đang suy tư.
"Bẩm,
chắc chắn là thố! Bệ hạ chính là người đã mở rộng tấm lòng mà tha tội cho mẹ
con họ, để họ không phải sống những tháng ngày ẩn dật. Người lại đón về Hoàng
cung, ban cho họ cuộc sống sung sướng, thân phận cao quý, xuống chiếu phục vị
cho Ngô Thái phi, phong vương cho Hoàng thân Tư Thành. Thật là ơn trời biển
không thể báo đáp hết!"
"Suy
nghĩ ấy, lòng biết ơn ấy chính là điều ta mong muốn ở bọn họ!" — Gương mặt
Thái hậu toát lên sự mưu tính — ''Tiên đế khi băng hà mới hai mươi tuổi nhưng
cũng đã có tới bốn Hoàng tử. Phế Thái tử Nghi Dân là kẻ mà ta biết rằng sẽ
không bao giờ nắm được trong tay, nỗi hận bị truất ngôi, dù là việc xảy ra khi
Nghi Dân chỉ là một đứa trẻ còn ẵm ngửa, không thể đảm bảo chẳng có chút vết
tích gì trong lòng Lạng Sơn Vương. Khắc Xương tuy có vẻ hiền lành, an phận
nhưng lại vốn cùng một mẹ sinh ra với Nghi Dân. Nỗi oán thán của mẫu thân và
tham vọng của huynh trưởng, Tân Bình Vương có thể nào ngoảnh mặt làm ngơ? Hoàng
thượng cần một đồng minh để cân bằng cán cân quyền lực, chỉ còn một người mà ta
có thể lôi kéo, đó chính là Tư Thành, tứ Hoàng tử của Tiên đế, người có thân phận
cao quý, lại có thân mẫu là Ngô Thị Ngọc Dao xuất thân trong gia tộc hiển
hách".
Có rất nhiều điều mà An Quế muốn hỏi
thêm nhưng lại không dám. Thái hậu chẳng đã khéo đe dọa rằng kẻ biết nhiều sẽ
không có gì lợi lộc đó sao. Nghĩ vậy, tên Nội quan chỉ im lặng làm nốt công việc
của mình, đến khi chủ nhân bảo dừng, hắn mới ngừng tay rồi rút lui êm, không mở
mồm ra nói bất kỳ điều gì nữa.
Trong Hậu cung này, kẻ thông minh nhất sẽ
trở thành chủ nhân nhưng kẻ thông minh thứ nhì sẽ bị tiêu diệt. Thái hậu cần những
kẻ gần bên mình thể hiện sự khôn ngoan bằng lòng trung thành và sự im lặng nhiều
hơn là tỏ ra hiểu biết và ranh mãnh. Có thể khiến Thái hậu tạm thấy yên lòng
không có mấy kẻ, ngoài Hoàng thượng là con ruột chính người sinh ra thì chỉ còn
lại vài người, một trong đó là Thái phi Ngô Thị Ngọc Dao.
Từ lần đầu chạm mặt nhau tại chốn Hậu
cung lắm thị phi này, trải qua bao biến động cùng nhiều năm thăng trầm, đến khi
gặp lại người đó, Thái hậu mới nhận ra rằng vật đổi sao dời vẫn không làm thay
đổi được một Ngọc Dao hiền lành, cao quý. Con người ấy sẽ không vì danh lợi mà biến
thành kẻ hủ bại, bất trung. Đó là người mà một khi nhận được từ ai chút ân huệ
nào, sẽ mãi khắc cốt ghi xương, nằm lòng báo đáp, chính vì thế, Thái hậu đã làm
một việc khiến ai nấy đều sửng sốt là mở rộng cánh tay đón mẹ con Ngô Thị Ngọc
Dao trở về Kinh thành.
Khi
chuyện đó xảy ra, Tư Thành mới lên bốn, chỉ là một đứa trẻ thơ dại. Tám năm đã
trôi qua từ cái ngày đầu tiên theo mẫu thân nhập cung, mang theo cả ba mẹ con
Phạm Thị Man, Anh Vũ, Ngọc Huyên. Những tháng ngày sống thanh đạm, bần hàn nơi
mái chùa cổ kính đã trở thành những ký ức xa mờ trong trí nhớ của bọn trẻ. Duy
chỉ có một điều mà Tư Thành không bao giờ quên, đó là những tiếng gọi "anh ơi"
vô tư mà Anh Vũ, Ngọc Huyên dành cho mình bất kể nơi đâu, điều đã trở thành cấm
kị ở chốn này.
Khi
còn sống ở
ngoài, ngoài mẫu thân ra, Phạm phu nhân cũng giống như người mẹ thứ hai của Tư
Thành nhưng giờ đây, chỉ có Thái hậu mới được coi là Hoàng mẫu của người. Ở nơi
này, Anh Vũ, Ngọc Huyên không còn là đệ, muội của Bình Nguyên Vương nữa, người
chỉ có ba vị Hoàng huynh là Lạng Sơn Vương, Tân Bình Vương và Thánh thượng. Điều
đầu tiên mà Tư Thành học được khi trở thành một Vương gia chính là Hoàng cung
là nơi mỗi bước chân đều cần phải cẩn trọng, mỗi lời nói phải kiêng dè.
Dù
chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi nhưng Bình Nguyên Vương sớm đã trưởng thành cả
về tư chất lẫn nhận thức. Những việc động trời xảy ra trong triều đình trước
kia, khi Tư Thành còn chưa sinh ra, người cũng phần nào biết được từ những lần
đàm đạo cùng Thái bảo Đinh Liệt. Tuy Ngô Thái phi không muốn con trai biết quá
nhiều những việc thị phi đã từng xảy ra trong cuộc đời của hai mẹ con người
nhưng Tư Thành chỉ nhẹ nhàng trấn an mẫu thân rằng:
''Đạo
lý "đền ơn đáp nghĩa" con luôn khắc ghi trong lòng, vì vậy mẹ đừng lo
con không hiểu chuyện mà làm điều thất lễ. Ân huệ của Thánh mẫu Hoàng thái hậu
và Hoàng thượng con xin ghi tạc, sẽ không có việc con vì để bụng những chuyện bản
thân mình không hiểu rõ căn nguyên mà sinh lòng oán hận, phản trắc".
Về phía
Lạng Sơn Vương và Tân Bình Vương, vì cảm
nhận được mối âu lo của Thái hậu mà Tư Thành luôn tỏ ra chừng mực trong tiếp
xúc với hai vị Hoàng huynh, không để mình quá thân mật với họ và ngược lại,
cũng không tạo ra cơ hội để họ trở nên thân thiết với mình. Điều này khiến Nghi
Dân cảm thấy không ưa thích Tư Thành còn Khắc Xương thường băn khoăn tự hỏi vì
sao Hoàng đệ lại luôn xa cách đến vậy.
Đối với
Bình Nguyên Vương, chỉ có hai người có thể coi là bạn, là đệ muội, là người
thân, chính là Anh Vũ và Ngọc Huyên, những đứa trẻ đã cùng lớn lên bên người,
chia sẻ cùng người hai người mẹ. Chỉ có điều, Tư Thành không thể biết được phụ
thân họ chính là Nhập nội hành khiển Nguyễn Trãi, vì có ơn cứu mạng mẹ con người
mà động chạm đến quyền lực của Thái hậu, rốt cuộc phải trả giá bằng tính mạng
và danh dự của mình. Gia thế đặc biệt của Anh Vũ và Ngọc Huyên chỉ có hai người
là Ngô Thái phi và Phạm phu nhân biết, họ đã sớm quyết định sẽ giữ kín bí mật
này để bảo vệ những đứa trẻ vô tội.
"Anh
nhận ra em sao?" — Ngọc Huyên sửng sốt khi Bình Nguyên Vương gọi lên tên
mình dù nàng đang trong bộ dạng của Anh Vũ.
"Em
có biết vừa rồi nguy hiểm lắm không? Không như những người khác, nhị Vương gia
là một người vô cùng nhạy bén, nếu lỡ nói sai điều gì để anh ấy nghi ngờ thì sẽ
rất dễ bị lộ tẩy!" — Tư Thành không trả lời thẳng vào câu hỏi của nàng.
"Anh...
biết từ lúc nào vậy?"
"Từ
lần đầu tiên nhìn thấy em trong bộ dạng này!"
"Đã
biết thế, sao anh còn bỏ qua cho em?" — Ngọc Huyên rụt rè hỏi.
Bình
Nguyên Vương nhìn nàng trong giây lát. vì sao ư? Chính người cũng muốn biết câu
trả lời. Mang nữ nhân vào điện Kinh Diên là tội bất kính, dù là Thân vương nếu
để người khác phát hiện ra cũng không tránh khỏi trách nhiệm.. Một người luôn
thận trọng như Tư Thành, sớm đã biết mọi hành động của mình đều đang bị đặt dưới
sự giám sát chặt chẽ của tất cả các phe phái trong triều đình, không chỉ là
riêng Thái hậu, tại sao lại có thể hành động khinh suất đến vậy?
"Chúng
ta mau đi thôi, đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện!" — Tư Thành
cầm tay nàng dắt đi.
Như
thường lệ, hai người về phủ theo lối cổng sau. Khi đóng giả Anh Vũ làm thị đồng
theo hầu Bình Nguyên Vương, Ngọc Huyên chỉ mong không phải đi qua lối cổng
chính bởi vì có thể nàng sẽ giáp mặt mẫu thân khi đi lối ấy. Ngọc Huyên biết
mình có thể đánh lừa tất cả mọi người, trừ mẹ. Người đã sinh ra nàng và Anh Vũ,
luôn theo sát, chăm sóc các con từng bữa ăn, giấc ngủ, làm sao người có thể nhầm
lẫn hai anh em họ. Chính vì lý do đó, khi Tư Thành bỗng thay đổi thói quen, đi
và về đều theo lối cổng sau, Ngọc Huyên đã quá mừng rỡ mà quên cả thắc mắc vì
sao người lại trở nên khác hơn mọi khi. Bây giờ thì nàng mới hiểu đó là bởi vì
người muốn bao che cho hành động liều lĩnh của nàng.
Ban
đầu, chính nàng cũng cảm thấy vô cùng hồi hộp lo lắng mà chỉ định đóng giả Anh
Vũ một ngày. Nhưng ngay lần đầu tiên đến trường học, nàng lập tức bị thu hút đến
mức trở nên say mê. Từng bài học, từng lời giảng của thầy giáo, tất cả đều quá
mới mẻ, quá hấp dẫn khiến Ngọc Huyên cảm thấy mình ngày càng trở nên tham lam,
cứ muốn mãi được là Anh Vũ dể có thể được đến đó mỗi ngày, nghe giảng mỗi ngày.
Thật
may là mỗi ngày đều trôi qua trong bình yên, lần nào thấy bóng dáng hai người bọn
họ cùng trở về từ lớp học, Anh Vũ như trút được gánh nặng. Nhưng anh em họ đều
chẳng hề hay biết rằng việc làm của Ngọc Huyên không chỉ nhận được sự đồng lõa
của Anh Vũ mà còn có cả sự che giấu của Bình Nguyên Vương.
Hôm
nay, thấy Tư Thành và Ngọc Huyên về trễ hơn mọi hôm, Anh Vũ có chút sốt ruột
trong lòng. Khi thấy hai người từ xa, Vũ tưởng là đã có thể thở phào nhẹ nhõm
nhưng Ngọc Huyên không về thẳng phòng như mọi hôm, thay vào đó lại lững thững
theo Bình Nguyên Vương vào phòng bên đó. Anh Vũ vừa ngạc nhiên, vừa vô cùng lo
lắng, lại không có cách nào biết được chuyện gì đang xảy ra vì Vũ sợ ra khỏi
phòng sẽ bị những người khác phát hiện.
"Anh đã biết sao không trách tội
em? còn giúp em che giấu nữa?" — Ngọc Huyên hỏi khi chỉ có hai người trong
phòng.
"Vì anh nghĩ chắc em và Vũ phải có
lý do gì đó, chỉ là anh đang chờ hai người tự tìm cơ hội để nói ra!"
Tư Thành đã định nói rằng người cảm thấy
chẳng có gì sai trái khi một cô gái muốn được đi học, chỉ là thế gian này còn
nhiều điều bất công. Hiện giờ, với khả năng còn hạn hẹp của mình, điều duy nhất
người có thể làm để giảm bớt sự bất công trong cuộc sống của Ngọc Huyên chỉ là
lẳng lặng giúp nàng che đậy chân tướng, nhìn nàng tận hưởng niềm vui sướng được
đến lớp mỗi ngày. Bình Nguyên Vương nghĩ vậy nhưng lại không thể nói rõ ra được
bởi sợ rằng lời nói ấy sẽ khiến cảm giác về sự khác biệt địa vị giữa hai người
trong suy nghĩ của Ngọc Huyên thêm sâu sắc.
''Vậy từ mai, em có được theo anh đến lớp
nữa không?" — Nàng nhìn Tư Thành bằng ánh mắt nửa cầu khẩn, nửa trông chờ.
Đó dường như là một câu hỏi không cần
thiết. Nếu ngày hôm nay không có việc Khắc Xương bắt chuyện với
nàng, Tư Thành sẽ vẫn tiếp tục làm lơ như chẳng hề biết người đi cùng mình là
Ngọc Huyên, vẫn sẽ tiếp tục coi nàng là Anh Vũ thực sự. Những ngày qua, được ngồi
bên nàng, chứng kiến sự háo hức của nàng với mỗi bài giảng, Bình Nguyên Vương cảm
thấy những giờ học trở nên thật thi vị, thời gian hai canh giờ trôi qua thật
nhanh, lời cổ nhân bỗng trở nên dễ hiểu đến lạ kỳ. Những tháng ngày như thế, Tư
Thành muốn nó kéo dài mãi. Không chỉ ngày mai, ngày mốt mà cả những ngày sau nữa,
người luôn muốn có Ngọc Huyên ngồi bên mài mực, xếp giấy và cùng chia sẻ với
mình những điều được học trong sách Thánh hiền.
"Miễn là em đừng tùy tiện bắt chuyện
với người lạ! Tuy anh thừa nhận em và Vũ rất giống nhau nhưng kể cả trong bộ dạng
nam nhân này, có nhìn thế nào đi chăng nữa em vẫn rất xinh đẹp!"
Nói
xong những lời này, Bình Nguyên Vương bỗng cảm thấy ngượng ngập, vội nắm vai
xoay người Ngọc Huyên lại, đẩy nhẹ ra phía cửa, nói với nàng trước khi đóng
cánh cửa lại:
"Em
về phòng đi, anh muốn được nghỉ ngơi!"
*
"Nêu bị người khác phát hiện thì
không hay chút nào!" - Anh Vũ nhíu đôi lông mày bày tỏ sự lo ỉắng nói với
Tư Thành khi hai người cùng ngồi xuống nghỉ ngơi sau những giờ luyện kiếm.
''Anh biết!" — Tư Thành đáp
mà không nhìn Anh Vũ, vẫn mải miết chà những vết xước trên thân kiếm gỗ.
"Thà như anh không biết, em
cũng thấy có lỗi khi thông đồng với Ngọc Huyên che giấu anh!" — Anh Vũ tóm
lấy cây kiếm trên tay Tư Thành, hạ nó xuống thấp, cốt để người quay lại nhìn
mình — "Nhưng đằng này, Điện hạ đã biết sao còn tiếp tục bao che?"
"Vậy em bảo anh phải đóng
vai ác, chỉ mình em được đóng vai thiện thôi sao? Anh cũng muốn là một người
anh tốt và nuông chiều Ngọc Huyên!" — Tư Thành nửa đùa nửa thật.
"Điện
hạ đừng đùa nữa! Bị anh phát hiện rồi e là Ngọc Huyên cũng không thể thản nhiên
đóng kịch như trước nữa! Em chỉ sợ sớm muộn gì cũng bị người khác nhận ra Ngọc
Huyên hành xử không giống một đứa con trai".
Tư
Thành cũng đã nghĩ về điều này mấy hôm nay. Dù cố gắng đến mấy, Ngọc Huyên vẫn
chỉ là một cô bé, sẽ có lúc sơ suất mà vô tình cư xử như một nữ nhi. Cách cười,
cách nói, cách đi lại, cả cái cách nàng chăm chú nghe giảng, đều rất mềm mại.
Điều may mắn duy nhất là thầy giáo rất nghiêm khắc, không trò nào được chuyện
riêng trong giờ, tất cả phải tập trung nghe giảng, về điểm này, có thể giảm thiểu
được cơ hội tiếp xúc của những người khác với Ngọc Huyên. Hai người sẽ tới trường
sát giờ học và về ngay khi thầy giáo cho phép, nếu không bắt chuyện với ai có lẽ
sẽ không bị người khác nhận ra.
Nhưng cho dù thế nào, Anh Vũ cũng
cảm thấy chuyện này quá mạo hiểm. Vũ tuy chiều chuộng Ngọc Huyên nhưng khi sự
việc đã đi xa khỏi tầm an toàn, lại có thể gây ra hậu quả làm liên lụy tới Bình
Nguyên Vương thì đột nhiên trở nên cứng rắn.
"Không là không!" — Anh
Vũ dứt khoát trả lời khi em gái nằn nì để được tiếp tục đến trường.
"Anh!" — Ngọc Huyên nài
nỉ trong vô vọng, đây không phải là lần đầu tiên nàng chứng kiến thái độ dứt
khoát của anh trai, những lúc như thế nàng biết Anh Vũ là người khó mà lay chuyển
nhưng mong ước được đi học quá cháy bỏng khiến Ngọc Huyên không muốn từ bỏ dễ
dàng.
"Anh đã nói là không được!"
— Vũ lặp lại, nhấn mạnh từng từ để thể hiện quyết tâm — "Em vui chơi như
thế là đủ rồi!"
Ngọc Huyên buông tay anh trai ra,
nước mắt rơm rớm tràn mi. Nhìn thấy em gái phải rơi nước mắt là điều khiến Anh
Vũ bất an nhất, và nét mặt tràn đầy thất vọng kia nữa, khiến Vũ cảm thấy day dứt
biết chừng nào. Vũ dùng tay áo thấm khô hai hàng nước mắt lăn dài trên má Ngọc
Huyên, nhẹ nhàng nói với nàng:
''Huyên này, Điện hạ của chúng ta
là một người rất quan trọng. Người không chỉ là một Thân vương mà còn là người
có khả năng sẽ trở thành Hoàng thái đệ [1], người
sẽ kế vị Thiên tử!"
[1]Hoàng thái đệ:
Em hoặc anh của vua được chọn làm người kế vị, địa vị tương tự như Hoàng thái tử.
"Hoàng thái đệ? Người kế vị
Thiên tử?" — Có chút run rẩy trong giọng nói của nàng.
''Đúng thế! Nếu người được chọn để
kế vị Thiên tử là em trai của người thì gọi là "Hoàng thái đệ", anh
trai thì gọi là "Hoàng thái huynh", con trai thì gọi là "Hoàng
thái tử", con gái thì gọi là "Hoàng thái nữ". Tất cả được gọi
chung là "Trữ cung” [2] tức
là "người kế vị Thiên tử".
[2] Trữ cung: Kểt hợp
giữa Trữ quân và Đông cung, chỉ người thừa kế.
Ngọc Huyên lặng người không đáp,
điều mà Anh Vũ vừa nói quả thực là quá xa vời với nàng. Vũ trông sắc mặt thoáng
lạ lẫm, thoáng xa xăm của em gái thì nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngọc Huyên, lòng sớm
đã biết đột ngột nói ra những chuyện như thế này sẽ khiến nàng không khỏi cảm
thấy hoang mang.
''Hoàng thượng cũng chỉ mới mười
ba tuổi, chưa nạp phi tần vì vậy chưa có người nối dõi, ngôi vị Trữ cung vì thế
mà chưa có chủ nhân. Thái bảo đại nhân [3] nói
các đại thần đã sớm chuẩn bị dâng tấu biểu xin Thánh thượng lập người kế vị. Một
khi đức vua chưa có người nối dõi, ngôi vị Trữ cung sẽ phải tìm một trong các
Hoàng thân. Tuy Hoàng thượng có tới ba huynh đệ
nhưng Điện hiạ chính là người có nhiều khả năng để ngồi vào vị trí đó nhất".
[3] Thái bảo
đại nhân: Chỉ Đinh Liệt.
''Vì sao?" — Ngọc Huyên nghẹn giọng.
"Đại
Vương gia tuy là huynh trưởng của Hoàng thượng nhưng người từng là phế Thái tử,
việc khôi pliục ngai vị dường như rất khó. Hơn nữa, mẫu thân của người cũng từ
Quý phi bị phế xuống thành thường nhân, vì thế người càng khó giành ưu thế
trong cuộc cạnh tranh này. Một vị Hoàng huynh khác của Hoàng thượng là nhị
Vương gia tuy tính tình nhân hậu, phong thái đường hoàng nhưng lại cùng một mẹ
sinh ra với đại Vương gia, cũng tức là có cùng một người mẹ thân phận thấp kém.
Chỉ còn lại tứ Vương gia, chẳng những tư chất thông minh, tài nănq xuất chúng
mà mẫu thân người là con nhà dòng dõi, xuất thân cao quý, nội ngoại đều có người
làm quan tam triều từ thời Thái Tổ Hoàng đế. Và một điều vô cùng quan trọng nữa,
Điện hạ còn nhận được sự ủnq hộ từ người đang nắm quyền lực lớn nhất trong triều
đình chính là Hoàng thái hậu".
"Vậy thì anh ấy chắc chắn sẽ trở
thành Hoàng thái đệ ư?"
"Phần lớn khả năng!" —
Anh Vũ tỏ ra tư lự — "Ít nhất so với các Thân vương khác, người có lợi thế
hơn hẳn. Tuy nhiên, chuyện trong triều đình không đơn giản như vậy- Tuy nói đại
Vương gia và nhị Vương gia có xuất thân thấp kém do mẫu thân là thường nhân
nhưng họ vẫn là con của Thái Tông Hoàng đế, huynh trưởng của Hoàng thượng, cơ hội
được chọn vào ngôi vị Trữ cung của họ không phải là không có. Nhất là hiện giờ
trong triều đình bắt đầu chia thành các phe phái khác nhau, mỗi bên ủng hộ một
Thân vương, họ đều muốn chủ nhân của mình ngồi được vào ngôi vị ấy, cho nên nếu
có cách để hạ bệ người thuộc phe đối phương họ sẽ chẳng ngần ngại mà nắm lấy".
"Hạ bệ ư?" — Câu chuyện
càng được hé mở, Ngọc Huyên càng thấy lo lắng không yên.
"Đúng vậy, chính vì thế thời
gian này Điện hạ phải hết sức thận trọng từng lời nói, hành động! Sau cuộc cạnh
tranh này, người chiến thắng sẽ được ngồi lên ngôi vị cao quý nhưng kẻ đại bại
có thể sẽ bị trục xuất đi rất xa, tới nơi mà không còn chạm tới được quyền lực.
Anh không muốn kết cục ấy xảy ra cho tứ Vương gia! Em cũng vậy phải
không?"
Ngọc Huyên không trả lời, hay
không cần phải trả lời. Đáp án trong lòng nàng là điều rất dễ đoán biết. Đối với
nàng, Tư Thành quan trọng như chính hơi thở của mình, khi đã biết đến những biến
cố quan trọng đang âm thầm diễn ra xung quanh Tư Thành, nàng sao có thể vô tư
như trước đây.
Ngọc Huyên không sợ hãi, nàng chỉ
cảm thấy có một sự trăn trở như tảng đá đè nặng trong lòng, rằng nàng có thể
làm gì giúp ích cho người ấy?
No comments:
Post a Comment