Saturday 2 April 2016

Chương 8

KIM CHƯƠNG: NGHI DÂN
Khi mọi thứ trở về đúng quỹ đạo của nó hóa ra lại gây nên những điều khó chịu khác nhau trong lòng khá nhiều người.
Đầu tiên phải kể đến Ngọc Huyên. Được đi học khiến nàng cảm thấy từng ngày trôi qua đầy phép màu nhiệm. Lời dạy của cổ nhân như những tiếng chuông trong trẻo cứ mãi ngân nga trong tâm trí nàng, ngay cả khi không còn ngồi trong lớp học. Chưa từng có gì mang lại cho nàng cảm giác vui thích, hứng khởi đến thế, cho nên phải dừng lại việc thế chân Anh Vũ ít nhiều cũng khiến Ngọc Huyên cảm thấy hẫng hụt. Tuy đã tự nhủ trong lòng rằng đó là việc tốt nhất mà mình có thể làm cho Tư Thành bây giờ nhưng nàng cũng không thể ngăn cản được nỗi buồn cứ tự nhiên ùa đến trong lòng.
Đối với Bình Nguyên Vương, đó là cảm giác trống trải khi không được nhìn thấy Ngọc Huyên ngồi cạnh, dù là tỉ mẩn mài mực hay chăm chú nghe giảng. Tư Thành hiểu hơn ai hết việc để nàng trở lại đúng vị trí của mình là sự lựa chọn an toàn nhất cho người. Trong Hoàng cung, tai mắt của các phe phái ở khắp nơi, chỉ một sai phạm nhỏ cũng đủ trở thành cái cớ để bọn họ vin vào làm khó người và cả những vị đại thần luôn theo sát, ủng hộ Bình Nguyên Vương. Chính trịhông phải là cuộc dạo chơi đơn thuần để người ta có thể vô tư bước vào mà không trang bị cho mình áo giáp và vũ khí vô hình, đó chính là sự cẩn trọng, sự cảnh giác, sự nhạy bén và cả những mưu mô.
Tư Thành sớm đã biết mình không thể có được tuổi thơ bình thường như những đứa trẻ khác, thậm chí, cái gọi là "tuổi thơ" đối với người đã kết thúc vào tám năm trước, khi bàn chân non nót của đứa trẻ bốn tuổi lần đầu tiên theo mẫu thân bước vào Cung thành. Những gì còn lại của chuỗi ngày vô tư nô giỡn giờ đây người chỉ có thể tìm thấy khi ở bên cạnh Ngọc Huyên. Đôi mắt, nụ cười trong sáng của nàng như giấc mộng êm đềm mà Bình Nguyên Vương muốn mãi ngủ quên trong đó. Nhưng người buộc phải đánh thức mình dậy, và cả nàng nữa.
Tâm tư của hai người đó chỉ mình Anh Vũ hiểu nhưng chính Vũ lại không nhận ra những đổi thay to lớn đang âm thầm diễn ra trong mình.
Thái bảo Đinh Liệt đã sớm nhận ra tư chất của Anh Vũ, không chỉ thông minh, nhanh nhẹn, tài cung kiếm so với những đứa trẻ cùng lứa, thậm chí với cả người hơn tuổi đều tỏ ra vượt trội. Nhưng quan trọng hơn, Vũ lớn lên bên Tư Thành, sớm đã gần gũi và hiểu nhau, gắn bó chẳng khác nào anh em ruột thịt. Bình Nguyên Vương cần một người như thế để coi như tâm phúc, giữ ở bên mình, sau này ắt sẽ trở nên hữu dụng. Qua một thời gian dài quan sát, Thái bảo đại nhân cảm thấy có thể tin dùng mới truyền gọi Anh Vũ, nói cho cậu nghe những điều tưởng chừng như khá xa vời đối với một đứa trẻ chỉ mới mười một tuổi. Đó chính là những lời mà Anh Vũ đã chia sẻ với Ngọc Huyên, rằng tứ Vương gia có thể sẽ trở thành chủ nhân thiên hạ, sứ mệnh của chúng là phải ở bên bảo vệ người. Anh Vũ biết trò chơi thơ ấu đã đến lúc khép lại, nó và cả Ngọc Huyên cần phải mau chóng trưởng thành mới có thể được lại bên cạnh Bình Nguyên Vương.
Sự vắng mặt của Ngọc Huyên bên cạnh Tư Thành cũng khiến một người nữa cảm thấy có chút trống trải, đó chính là Hoàng huynh của người, Tân Bình Vương Lê Khắc Xương. Những tưởng cảm giác hân tioan khi nhìn thấy người ấy mỗi ngày đã là điều vô cùng kỳ lạ, không ngờ, tâm trạng thất vọng khi không còn trông thấy người ấy nữa càng khiến Khắc Xương bối rối với chínht bản thân mình hơn. Đã may lần người toan hỏi Tư Thành về cậu thị đồng kia sao không thấy xuất hiện nữa nhưng lại cố kiềm chế bằng những phỏng đoán của riêng mình, rằng có thể cậu ta bị ốm, hoặc được sai đi làm công việc khác, chắc sẽ chủ vắng mặt mấy hôm mà thôi, nếu hỏi han về một kẻ bình thường chẳng mấy ai quan tâm như thế, chưa biết chừng sẽ khiến Bình Nguyên Vương hiểu nhầm rằng mình đang bị quan sát. Vì thế Khắc Xương đã chọn cách im lặng và nhẫn nại chờ đợi ngày rnà người đó sẽ xuất hiện trở lại trước mặt người.
Còn có một người mà chẳng mấy ai ngờ tới cũng đang mang tâm trạng thất vọng khi không nhìn thấy Ngọc Huyên đến điện, chỉ có điều đó là một kiểu thất vọng khác, cả nàng và Tư Thành đều không biết rằng cuộc nói chuyện của hai người trên đường trở về phủ ngày hôm ấy đã vô tình lọt vào tai kẻ khác.
Vốn đã để ý từ lâu thị đồng của Bình Nguyên Vương có dung mạo thanh tú, dáng vẻ mềm mại, giọng nói trong tựa khánh ngọc, khác xa với vẻ sỗ sàng, cục mịch của đám con trai cùng tuổi nhưng kẻ đó giống như bao người khác chẳng tài nào tưởng tượng nổi một thị đồng ngày ngày theo hầu chủ nhân ra vào Kinh Diên thực chất lại là một cô gái.
Nếu quả thực thị đồng ấy là nữ giới giả trang thì tội của chủ nhân nha đầu đó quả là không hề nhỏ khi dám ngang nhiên vi phạm phép tắc, coi thường luật lệ, mang nữ giới vào nơi tôn nghiêm. Muốn hạ bệ thanh danh Bình Nguyên Vương thì đây thực sự là một cơ hội hiếm hoi trời cho, vì thế mà người này đã rất háo hức chờ đợi đến buổi học tiếp theo. Nhưng xuất hiện cùng Tư Thành ngày hôm sau không còn là người thị đồng ấy nữa, thay vào đó là một kẻ mà nhìn kiểu gì cũng không tìm ra được nét nữ tính nào. Như thế, người cảm thấy thất vọng nhất khi Ngọc Huyên quay về đúng thân phận nữ nhi của mình lại chính là Lạng Sơn Vương Lê Nghi Dân.
*
Phế Thái tử Lê Nghi Dân, đại Hoàng huynh của Thánh thượng, mười lăm tuổi, tướng mạo tuấn tú nhưng lại có nét dữ dằn, dáng người cao ráo, khỏe mạnh, mới nhìn qua đã biết là người kiếm cung thành thục. Tuy cùng một mẹ sinh ra với Tân Bình Vương Lê Khắc Xương nhưng tính tình trái ngược. Nếu Khắc Xương thâm trầm, hiền hòa thì Nghi Dân lại luôn tỏ vẻ ngạo nghễ, bề trên.
Lớn nhất trong số các anh em nên Nghi Dân sớm đã hiểu được hoàn cảnh của mình nhưng không vì thế mà tỏ ra bi thương, ngược lại càng sôi sục Ý chí phục thù, âm thầm nung nấu quyết tâm giành lại những gì vốn dĩ phải thuộc về mình.
Đối với Khắc Xương, Nghi Dân vô cùng tin tưởng đứa em ruột hiền lành, đôn hậu này. Nhưng để làm nên đại sự, Lạng San Vương biết mình cần một đồng minh uy dũng, cứng rắn hơn. Tư Thành là người mà Nghi Dân luôn mong muốn kéo vào phe cánh. Bình Nguyên Vương tuy mới mười hai tuổi nhưng văn võ song toàn, sớm tỏ ra là người có chính kiến, tính tình lại mạnh mẽ, dứt khoát, về điểm này, Khắc Xương còn thua vài phần.
Hơn nữa, có nhiều lời đồn đại trong triều đình rằng Thái hậu trước đây vì muốn để con mình là Bang Cơ được ngồi vững trên ngôi Thái tử, đã chẳng từ thủ đoạn, mưu hại không ít người. Có thể việc Tiệp dư họ Ngô suýt bị khép vào tội chết, sau đó lại bị đuổi ra khỏi cung một cách oan ức ngay trong lúc đang mang Long thai chỉ vì lời khai khó kiểm chứng của một cung nữ thuộc cung Khánh Phương cũng do một tay Thái hậu sắp đạt. Thời điểm xảy ra sự việc chấn động Hoàng cung ấy, chỉ có Thái hậu, lúc đó đang là Thần phi của Thái Tông Hoàng đế, là người duy nhất không mong đợi Tiệp dư sinh hạ Hoàng tử, và cũng chính bà ta là người hưởng lợi nhất từ việc Ngô Tiệp dư bị phế truất và đuổi đi. Những người tham gia vào sự kiện mập mờ năm đó, bao gồm cả thái giám Đinh. Thắng, Đinh Phúc đều đã chết dưới tay Thái hậu, điều đó chẳng phải là quá đáng ngờ hay sao?
Dù không ai nói ra, dù chính sử không ghi chép nhưng những nghi ngờ ngấm ngầm cho đến nay vẫn chưa hoàn toàn bị dập tắt, miệng lưỡi thế gian đâu thể dùng quyền lực mà chặn lại được. Cho nên sau này, Thái hậu vì hối hận thật lòng, hay vì đang mưu tính điều gì khác mà dang tay đón nhận mẹ con Tư Thành, trở về thì mối hận thuở nào làm sao có thể bảo quên là quên sạch sẽ được. Chỉ riêng điểm này thôi đã đủ để Lạng San Vương coi Tư Thành như người cùng chung chiến tuyến, chẳng phải vẫn có câu "kẻ thù của kẻ thù là bạn" đó sao?
Nhưng có vẻ như Nghi Dân đã dần nhận ra chỉ mình mình nghĩ vậy. Tư Thành chẳng những từ chối kết thân với bọn Nghi Dân, Khắc Xương dù họ hằng ngày vẫn giáp mặt mà đối với Thái hậu và Hoàng thượng, người chẳng bao giờ để lộ ý bất bình hay oán thán. Sự chừng mực, cẩn trọng, luôn giữ khoảng cách của Bình Nguyên Vương khiến Nghi Dân ngày càng không vừa mắt.
Dạo gần đây, trong triều lại sục sôi ý kiến của các đại thần rằng ngôi vị Thái tử không thể để trống quá lâu. Hoàng thượng chưa từng nạp phi tần nên chưa có con nối dõi, chắc chắn ngôi vị ấy chỉ có thể dành cho một trong ba người huynh đệ còn lại của Thánh thượng. Một tia hi vọng vụt lóe lên trong đầu Nghi Dân nhưng cũng ngay lập tức Lạng Sơn Vương nhận ra rằng ngoài mình ra, Khắc Xương và Tư Thành cũng có ngang ngửa cơ hội trong cuộc cạnh tranh ngôi vị đó.
Bình Nguyên Vương có được sự ủng hộ của hơn một nửa số đại thần trong triều, cả công khai lẫn ngấm ngầm. Thậm chí, nếu phải chọn một người huynh đệ của Hoàng đế vào ngôi vị Trữ cung, Thái hậu thà chọn Tư Thành chứ không đời nào chấp nhận một Nghi Dân mang đầy oán hận, hay một Khắc Xương yếu mềm dễ bị huynh trưởng giật dây. và vì thế, từ chỗ muốn lôi kéo Bình Nguyên Vương, Nghi Dân buộc phải chuyển sang tìm cách, hạ bệ Hoàng đệ của mình.
Thành thực mà nói, Nghi Dân không thù ghét Hoàng đệ chỉ vì Tư Thành từ chối đứng chung vào hàng ngũ những kẻ thân tín của mình, với một kẻ không chấp nhận để bị lợi dụng, ắt sau này sẽ trở thành tảng đá cản đường, cần phải sớm loại bỏ. Tư Thành chính là người như vậy.
Thời cơ cuối cùng cũng đến. Việc tình cờ phát hiện ra thân phận thực sự của thị đồng theo hầu Bình Nguyên Vương đã mở ra cho Nghi Dân một cơ hội tốt ngoài mong đợi.
Nhưng Ngọc Huyên đã không xuất hiện nữa.
Hay đúng hơn là một Anh Vũ giả mạo đã biến mất cùng cái cớ mà Nghi Dân có thể vin vào để thực hiện ý đồ của mình.
Cũng như Khắc Xương, Nghi Dân dặn lòng phải im lặng, kiên nhẫn chờ đợi, bởi tin rằng cơ hội sẽ còn đến, nếu còn sống trên đời, kẻ đó ắt sẽ còn xuất hiện trước mặt người lần nữa.
Tư Thành không hề hay biết về những trông mong của Khắc Xương và cả toan tính của Nghi Dân.
Anh Vũ nói lại với người rằng em gái tuy buồn nhưng đã chấp nhận sự thật, bởi trò ngụy trang này dù có thể mang lại vui vẻ trong chốc lát nhưng hiểm họa của nó là không thể đoán trước được nên sẽ không đóng giả thành Vũ để theo Tư Thành tới Kinh Diên nữa. Ngày hôm ấy cũng vừa vặn đến phiên Đại Phúc làm thị đồng theo hầu Bình Nguyên Vương.
Liền một tuần sau đó, người mà Nghi Dân, Khắc Xương nhìn thấy bên cạnh Tư Thành là một thằng bé dáng vóc cao lớn, có phần thô kệch, không chút nào giống với vẻ thanh thoát, thư sinh của thị đồng trước đó.
Đến ngày quay trở lại trường học, Anh Vũ nói với Ngọc Huyên:
"Ngày mai anh lại cùng Điện hạ tới Kinh Diên, em ở nhà nếu thấy buồn thì cùng đám Như Mai, Tú Dung ra ngoài chơi, hoặc theo lệnh bà lên chùa dâng hương lễ Phật, đừng chỉ trong phòng sẽ cảm thấy bí bách!"
''Anh đừng lo, em sẽ tới thư phòng luyện chữ, đọc sách cho thời gian qua mau, chờ hai người về!"
Anh Vũ toan nói với nàng cũng đừng đến thư phòng, bởi vì những thứ sách vở sẽ chỉ càng khiến Ngọc Huyên nhớ tới những ngày ngắn ngủi được đặt chân tới trường mà trở nên buồn bực. Song nghĩ đi nghĩ lại, dường như bây giờ nơi đó lại là chốn duy nhất nàng tìm được nguồn an ủi từ những trang giấy đầy ắp chữ, hi vọng có thể phần nào khỏa lấp nỗi trống trải trong lòng.
''Cũng được!" — Vũ mỉm cười đáp.
Ngọc Huyên cảm nhận được vẻ tư lự trong ánh mắt của anh trai, nàng liền nở một nụ cười thật tươi để làm yên lòng Vũ:
"Còn anh nhớ học hành chăm chỉ nhé! Tuy rằng trường học và thầy giáo đều là dành cho các Thân vương nhưng cùng ngồi nghe giảng trong lớp ít nhiều cũng được hiểu những kiến thức cao rộng, thâm thúy. Em tin sau này anh nhất định trở thành một người không tầm thường!"
Thế là sáng nay, Anh Vũ dậy từ rất sớm, trang phục chỉnh tề. Trước khi ra khỏi cửa, Vũ nói với Tư Thành:
"Điện hạ, từ giờ trở đi em sẽ càng chăm chỉ văn ôn võ luyện! Nhìn em gái say mê học hỏi nhưng vì phận nữ nhi không được đến trường, lòng em vừa buồn, vừa thẹn. Những điều mà Ngọc Huyên mong mỏi, em sẽ làm tốt cả phần em và con bé!"
Tư Thành không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu mỉm cười, nhìn về phía căn buồng nơi Ngọc Huyên đang đứng tựa vào bậu cửa, dùng ánh mắt thiết tha mà tiễn người và Anh Vũ lên đường.
"Vóc dáng và gương mặt thì đúng nhưng dường như lại có gì không phải lắm!" Đó là điều Khắc Xương đã nghĩ khi nhìn vào Anh Vũ nhưng Nghi Dân lại hoàn toàn không biết điều ấy cho nên đã cảm thấy rất vui mừng trong bụng, cả buổi học, Lạng Sơn Vương dường như không thể tập trung vào bài giảng bởi còn mải nghĩ cách khéo léo làm lộ ra bí mật của Tư Thành.
"Hoàng huynh, có gì không ổn sao?" — Khắc Xương thấy Nghi Dân nhấp nhổm thì lấy làm lạ, liền viết vào tờ giấy, nhân lúc thầy giáo không để ý, chuyển lên cho người.
"Hoàng đệ có biết thị đồng của Bình Nguyên Vương là nữ nhi không?" — Nghi Dân viết lại câu trả lời vào mảnh giấy-
Chính bức thư của Tân Bình Vương đã làm nảy ra trong đầu Nghi Dân một diệu kế, vừa có thể vạch mặt hai người kia, lại vừa khiến không ai oán trách được mình. Nghi Dân trao lại bức thư cho Khắc Xương nhưng thay vì làm một cách kín đáo thì lại cố tình tỏ ra vụng về để thầy giáo trông thấy.
Khi Khắc Xương vừa kịp mở ra đọc thì cũng đúng lúc thầy lớn tiếng hỏi:
"Đại Vương gia, nhị Vương gia, vì cớ gì lại mất tập trung?"
Khắc Xương giật thót, vừa hoang mang về điều Nghi Dân viết trong giấy, vừa lo thầy sẽ không bỏ qua cho hành động của mình. Quả đúng như dự tính, thầy bước xuống chỗ hai trò, quở trách:
"Hai vị Điện hạ thừa biết đi kèm với địa vị cao quý chính là trách nhiệm nặng nề, cớ sao không chuyên tâm tu dưỡng mà lại làm mất đi sự tôn nghiêm của việc học đạo?"
"Xin lỗi thầy!" — Nghi Dân và Khắc Xương đồng thanh hối lỗi.
''Nhị Vương gia! Xin trao lại mảnh giấy trong tay người!"
"Cái này---" — Khắc Xương ấp úng.
"Đã biết lỗi sao còn không sửa?" — Thầy nghiêm giọng - "Những thứ khiến cho tâm tư xao nhãng việc học hành không thể không thu lại, đó là quy tắc từ xưa tới nay trong lớp học này!"
Khắc Xương buộc phải đưa bức thư ra. Thầy giáo đón lấy từ tay người, chẳng ngần ngại mà mở ra tức thì, nét mặt thầy bỗng đổi khác, chân mày nhíu lại, không rõ vì giận hay vì sửng sốt. Thầy quay qua chỗ Bình Nguyên Vương, lại nhìn sang cậu thị đồng của người, vẻ đắn đo cân nhắc rồi nói lớn với các trò:
"Hôm nay chúng ta dừng tại đây! Giờ các trò có thể ra về, đừng quên ôn lại những gì thầy đã giảng trên lớp. Ba vị Vương gia xin hãy lại, cả thị đồng của tứ Vương gia cũng phải ở lại!"
Trong khi Khắc Xương tái mặt vì lo lắng, Nghi Dân cố nén cái cười mỉm đầy đắc ý thì Tư Thành và Anh Vũ lại hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên có đôi chút kinh ngạc nhưng không hề phản đối, đồng thanh đáp lời:
''Vâng, thưa thầy!"
Học trò đã lục tục kéo nhau ra về hết, chỉ còn bốn người lại tiieo yêu cầu của thầy giáo. Khắc Xương không ngừng nghĩ cách để dừng chuyện này lại. Điều Nghi Dân viết trong thư thoáng nhìn qua thì tưởng là chuyện vô lý nhưng nghĩ lại, người cũng cảm thấy ngờ ngợ. Người con gái có ánh mắt trong trẻo khiến Tân Bình Vương xao xuyến ngay lần đầu giáp mặt và sau đó không thể ngừng nghĩ đến. Rồi thị đồng của Bình Nguyên Vương, cũng với án h mắt ấy, gây ra trong lòng người một nỗi hoang mang không thể gọi tên. Giờ thì Khắc Xương đã hiểu ra hai người ấy hóa ra chỉ là một, và nếu thế thì những rung động của người trước thị đồng kia là hoàn toàn có căn cứ chứ không phải là thứ cảm giác hoang đường như người vẫn lo sợ. Chỉ có điều trong hoàn cảnh này, cô gái ấy và cả Hoàng đệ đều sẽ gặp rắc rối lớn.
Từ xưa đến nay, chưa từng có tiền lệ nữ nhân được đặt chân vào điện Kinh Diên, nơi vô cùng tôn nghiêm chỉ dành cho các Thân vương và con cháu đại thần triều đình tu học đạo Khổng. Không ai biết chính xác điều gì có thể xảy đến với người phạm luật, hình phạt là không giới hạn. Thân vương, quý tộc che giấu hành vi phạm tội của nữ tì nhẹ sẽ bị quở trách, nặng thì giáng cấp, còn bản thân nữ tì kia không những bị trừng phạt mà còn khiến phụ mẫu liên lụy, khó thoát được họa đòn roi, hoặc tệ hơn, có thể còn bị trục xuất khỏi Kinh thành.
Không còn cách nào khác, Khắc Xương đánh liều cầm tay người ấy kéo đi, chạy thoát ra cửa. Hành động của người khiến tất cả đều ngỡ ngàng nhưng khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Khắc Xương đã kéo được Anh Vũ đi khuất dạng, không còn trông thấy nữa.
Không còn nhân chứng, chỉ có tờ giấy ghi lời một phía của Lạng Sơn Vương, thầy giáo vô cùng bối rối, không biết tiếp theo nên xử trí thế nào. Sau một hồi suy nghĩ, thầy quyết định hỏi thẳng học trò:
"Đại Vương gia, người viết trong giấy rằng thị đồng của tứ Vương gia là nữ nhân, ấy là làm sao?"
Tư Thành sửng sốt quay sang nhìn Nghi Dân, trong khi Nghi Dân cố gắng làm ra vẻ bối rối, ngập ngừng trả lời:
"Trò chỉ vô tình nghe được câu chuyện giữa hai người đó cách đây không lâu!"
''Chuyện như thế nào?" — Thầy hỏi.
''Hai người nói những câu đại loại như là Hoàng đệ hỏi cậu ta vì sao lại giả trang? Có biết là nếu để người khác phát hiện sẽ thế nào không? Rồi cậu ta lại hỏi Hoàng đệ rằng đệ ấy đã biết từ lúc nào? Vì sao đã biết mà vẫn bỏ qua?"
Thầy nhíu mày suy nghĩ về những lời Nghi Dân nói, lại nhìn sang nét mặt của Tư Thành để dò xét. Bình Nguyên Vương vẫn tỏ ra thản nhiên, sắc mặt không đổi, không rõ là đang nghĩ gì.
''Tứ Vương gia, những lời đại Vương gia vừa nói có đúng hay không?"
"Thưa thầy!" — Tư Thành mỉm cười hiền hòa — "Điều ấy sao có thể được? Trò luôn khắc ghi trong đầu rằng Kinh Diên là nơi tôn nghiêm, Thánh thượng nhìn xuống, quốc gia nhìn vào, hành vi đưa nữ giới tới nơi này không những phạm thượng mà còn là làm nhục tư cách nho sinh, chẳng phải là sẽ khiến quốc gia hổ thẹn đó sao?"
Vậy là điều gian dối đầu tiên mà Tư Thành làm là che giấu cho Ngọc Huyên, lời gian dối đầu tiên mà người nói cũng là để bảo vệ nàng.
Những lời biện minh của Tư Thành tất nhiên là hợp lý lẽ. Đối với điều cấm kị này, người đã biết luật thì không thể phạm phải, hơn nữa, cái giá phải trả cho lỗi lầm không nhẹ, thân là Vương gia, lại đang trong thời gian thử thách, Bình Nguyên Vương không thể mạo hiểm với vương vị của mình nhu thế được. Nhưng lời của Lạng Sơn Vương cũng không thể coi nhẹ rồi cứ thế cho qua. Nếu không có việc gì, làm sao người có thể nghĩ ra được câu chuyện vô lý như thế được. Thầy giáo băn khoăn không biết ai mới là người nói thật trong khi cách duy nhất để chứng minh thì đã bị Khắc Xương ngăn chặn. Nghĩ đến Tân Bình Vương, thầy càng cảm thấy khó hiểu. Tình huống này thực sự là không bình thường.
Không có cách nào để biết được sự thật, thầy đành để hai trò ra về.
Về phần Khắc Xương, người hoàn toàn không ngờ được rằng hành động của mình đã khiến nghi ngờ này mãi không được hóa giải. Thì ra người được lợi nhiều hơn trong chuyện này vẫn là Nghi Dân khi mà thị đồng của Bình Nguyên Vương hôm ấy chính là Anh Vũ, một nam nhân thực sự chứ không phải là nữ giới giả trang như suy đoán. Còn Tư Thành lại mất đi cơ hội chứng minh sự ngay thẳng của mình trước nghi ngờ của Hoàng huynh và cả thầy giáo.
Anh Vũ đã trải qua một ngày bị dẫn hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Đầu tiên là việc cả hai vị Hoàng huynh của Bình Nguyên Vương cứ nhìn mình chằm chằm suốt buổi học, rồi đến chuyện thầy giáo vì một bức thư không rõ viết gì giữa hai người đó mà lập tức cho lớp học nghỉ sớm, chỉ yêu cầu ba vị Vương gia và mình lại. Rồi việc bỗng nhiên bị nhị Vương gia cầm tay lôi đi một mạch trước ánh mắt ngỡ ngàng của bao người. Hai người đã chạy liền một mạch cả quãng đường dài mà Vũ vẫn không dám mở mồm ra hỏi.
Tới lúc hơi thở đứt quãng vì quá mệt, Khắc Xương mới buông tay Vũ ra, dừng lại, ngồi phịch xuống đất mà thở hồng hộc. Đen khi cả hai đã định thần lại, Khắc Xương nhìn sang người đang ngồi thở cạnh mình, nói như trách:
"Em có biết là làm chuyện này nguy hiểm như thế nào không?"
"Thứ lỗi cho nô tài ngu dốt không hiểu dụng ý của Điện hạ?" — Vũ thành thật trả lời.
"Tại sao thân là nữ nhi lại dám đến Kinh Diên? Không chỉ nguy hiểm cho bản thân mà còn gây ra rắc rối lớn cho Bình Nguyên Vương! vừa rồi suýt chút nữa thì đã bị lộ!"
Anh Vũ tròn mắt kinh ngạc. Rồi như hiểu ra căn nguyên, nếu không phải cố gắng kiềm chế thì đã bật cười thành tiếng. Nhưng Vũ cũng cảm thấy hú hồn vì ngày hôm nay không phải Ngọc Huyên giả trang thành mình theo Tư Thành tới lớp, đúng là thoát nạn trong gang tấc. Anh Vũ tuy không hiểu vì sao Tân Bình Vương lại có Ỷ bao che cho Tư Thành nhưng trong lòng thấy vô cùng cảm kích, lại nghĩ đây chính là hội tốt để chứng minh rằng nghi ngờ của mọi người dành cho Bình Nguyên Vương là sai lầm, liền cởi dải dây lưng, giật phăng mép áo, dể lộ ngực trần nói:
"Điện hạ nhầm rồi, nô tài chính là nam tử không sai!"
Khắc Xương choáng váng trước hành động dạn dĩ dó của Anh Vũ nhưng khi đã xác định được rằng người đó không thể là nữ nhi như nghi ngờ của Hoàng huynh thì cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Trước tình huống có phần tế nhị này, Anh Vũ không muốn kéo dài thêm sự bối rối của Tân Bình Vương, liền đưa tay ra cho Khắc Xương vịn vào để đứng lên:
''Điện hạ, chúng ta phải quay trở lại thôi, có thể mọi người vẫn đang đợi ở đó!"
Khi nắm lấy bàn tay đang chìa ra trước mặt, trong khoảnh khắc ngước lên nhìn thẳng vào gương mặt Anh Vũ, Khắc Xương chợt nhận ra điểm không giống với trước đây của người này khiến người mãi băn khoăn, chính là ánh mắt.

"Liệu có phải có một nữ nhân nào đó có vẻ ngoài giống hệt như ngươi không?" — Tân Bình Vương hỏi Anh Vũ nhưng khẩu khí lại giống như là một lời khẳng định.

No comments:

Post a Comment