"Điện hạ!" — Viên tổng quản rụt rè gọi thử, lão
không chắc chủ nhân của mình đã ngủ hay còn thức.
Mấy hôm nay trong phủ xảy ra không biết bao trận đòn roi
trừng phạt, đều là vì những kẻ tôi tớ lỡ gây ra lỗi lầm nho nhỏ mà nếu là bình
thường sẽ được rộng lượng bỏ qua nhưng vì tâm trạng đại Vương gia không vui nên
bị thẳng tay trừng trị. Lão Hồng Vĩnh tuy là đại tổng quản phủ Lạng Sơn nhưng đứng
trước người ấy cũng chỉ là thân phận hầu cận, can cuồng nộ của chủ nhân một khi
đã phát ra thì bọn bề tôi làm gì có kẻ nào là ngoại lệ! Cũng vì hiểu rõ được điều
ấy mà viên tổng quản càng trở nên thận trọng, chừng mực hơn mọi ngày.
"Hử?" — Tiếng đáp lại từ trong màn vọng ra, vẻ
như người chỉ nằm mà không hề ngủ.
"Người xem, mưa lớn thế này, liệu có nên ra ngoài đó
đỡ nhị Vương gia vào nhà?"
Nghi Dân nhỏm dậy, vén màn nhìn ra. Mưa to đến độ tiếng
lùng bùng của mái hiên vọng vào tận bên trong phòng ngủ.
"Nhị Vương gia đã quỳ ngoài sân gần một canh giờ rồi,
ngài ấy không phải là người có thể chất khỏe mạnh cường tráng, nếu để lâu hơn e rằng..
"Nhiều lời rồi đó!" — Nghi Dân lạnh lùng cắt
ngang.
Không phải Lạng Sơn Vương không biết điều ấy, chỉ là chừng
đó dường như chưa đủ để làm nguội đi cơn giận dữ trong lòng người. Chẳng những kế
hoạch thất bại, không thể đứng giữa thanh thiên bạch nhật hạ bệ uy tín của Bình
Nguyên Vương khiến Thái hậu dù có trăm phương ngàn kế cũnq không có cách nào cứu
vãn mà chẳng ngờ kẻ phút cuối phản bội lại Nghi Dân lại chính là Khắc Xương,
người duy nhất Lạng San Vươnq tin tưởng.
"Xin thứ tội cho nô tài nhiều chuyện!" — Hồng
Vĩnh cúi mình lom khom, tỏ ra hối lỗi nhưng đứa trẻ đang quỳ dưới mưa kia cũng
là chủ nhân của lão nên chẳng thể cứ thế mà bỏ mặc không nói đỡ
— "Người còn nhớ lời dặn của lệnh bà trước
lúc lâm chung rằng cho dù thế nào hai huynh đệ người cũng phải liên thủ với
nhau nếu không muốn bị những thế lực khác tiêu diệt?"
Nghe lão tổng quản nhắc lại lời mẫu thân, sắc mặt Nghi
Dân thoáng chút đổi khác. Từng là người đàn bà được Tiên đế hết mực sủng ái,
phong cho làm Quý phi cai quản cả Hậu cung, lại là mẹ của hai vị Hoànq tử lanh
lợi, đáng yêu, một trong số đó còn được lập làm Thái tử thì tương lai sẽ càng
trở nên xán lạn, quyền lực và vinh hoa phú quý đều là những thứ đã ở sẵn trong
tầm tay nhưng thật chẳng ngờ đến lúc từ giã cuộc đời lại phải ra đi trong thân
phận thường dân, không còn ctược mấy kẻ trên đời nhớ tới, tủi nhục và cô quạnh
biết bao nhiêu.
"Thế gian vạn sự dịch chuyển, chỉ có máu mủ là không
bao giờ đổi thay! " — Lão Hồng Vĩnh kín đáo quan sát thái độ của Nghi Dân,
thấy vẻ mặt người có phần dịu lại liền nhân đà thuyết phục thêm.
"Máu mủ?" — Nghi Dân chát giọng — "Quyền lực
thì làm gì có tình thân? Hành động của Khắc Xương trong trận đấu ngày hôm đó nếu không phải
vì muốn tranh đoạt với ta thì cũng là đã phản bội ta để đứng về phía khác, liệu
lúc ấy nó có nghĩ đến hai chữ "máu mủ" mà ngươi vừa nhắc đến? Huống hồ..
Câu nói gần bật ra khỏi miệng trong tích tắc, Nghi Dân đã
kịp nuốt lại.
Suýt chút nữa
người đã thốt ra: "Huống
hồ Khắc Xương với ta cũng không phải cùng một mẹ sinh ra như mọi người đều tưởng!"
Việc này nếu không phải chính miệng mẫu thân rủ rỉ vào
tai người trước lúc lâm chung thì cả đời này Lạng Sơn Vương vẫn tưởng người và
Tân Bình Vương đều là con đẻ của Quý phi Dương Tiểu Hoàn.
Trong hơi thở đứt quãng, yếu ớt như ngọn đèn dầu sắp cạn,
vị phế phi gắng gượng kể lại cho Nghi Dân câu chuyện về người mẹ ruột của nhị
Vương gia, vị Tài nhân họ Bùi.
Bùi Nguyệt Dung tuy có phụ thân là Ngự sử trung thừa Bùi Cầm Hổ, người được Hoàng thượng tin cẩn,
trọng dụng nhưng bản thân sự tồn tại của nàng trong hậu cung Hoàng đế lại vô
cùng mờ nhạt. Hoài thai chỉ sau một lần chịu ơn mưa móc nhưng suốt chín tháng mười ngày
mang nặng đẻ đau lại chẳng được đấng lang quân nâng niu, trân quý, cuối cùng lại vì khó
sinh mà chết khiến nhị Hoàng tử mới chào đời đã phải mồ côi.
Lúc đó, Dương Quý phi đang là người được Hoàng đế sủng ái
hơn cả, cảm thấy đây là cơ hội tốt để củng cố địa vị của mình mới cầu xin Thánh
thượng đồng ý để nàng bí mật nhận Khắc Xương làm con, coi
như tự mình sinh ra. Chuyện xảy ra trong hậu cưng của Hoàng đế, theo ý nguyện của sủng phi họ Dương, Thanh thượng đã ra lệnh
cho Thái y và đám
cung nữ biết chuyện phải giữ kín mồm miệng nên người bên ngoài đều tưởng rằng nhị Hoàng tử là con
đẻ của Quý phi Dương thị giống như Thái tử.
"Điện hạ!" — Hồng Vĩnh lại dè dặt lên tiếng cắt
ngang mạch suy nghĩ của người, ý chừng vẫn muốn tìm lời xin hộ Khắc Xương.
"Đừng nói nữa! Hãy ra chuyển lời của ta tới Tân Bình
Vương rằng muốn quỳ cứ quỳ, muốn làm ra vẻ ăn năn thì cứ việc nhưng người đã ngủ
say thì không thể nhìn hay nghe thấy nên đừng làm chuyện tốn công vô ích!"
Nói rồi, Nghi Dân khoát tay ra hiệu cho Hồng Vĩnh đi ra.
Lão tổng quản thấy ý chủ nhân kiên quyết khó lay đành lẳng lặng rút lui kẻo lại
như đổ thêm dầu vào lửa giận trong lòng đại Vương gia.
Khi Hồng Vĩnh mới bước ra tới ngoài, toan khép cánh cửa
buồng lại thì tên lính gác cổng tất tả chạy đến bên cạnh, ghé tai thì thầm với
lão. Hồng Vĩnh nghe xong gật gù nhưng nhớ tới nhị Vương gia vẫn đang kiên trì quỳ
gối ngoài sân lớn, lão liền dặn tên lính ra dẫn vị khách mới tới vào gặp Lạng
Sơn Vương theo lối hành lang phụ để tránh bị người khác trông thấy. Hắn vâng mệnh
trở ra, Hồng Vĩnh cũng rảo chân tới bên Tân Bình Vương, giương ô lên che cho
người và quỳ xuống khẩn khoản khuyên nhủ:
"Nhị Vương gia! Người đã quỳ lâu như vậy rồi, cơn
mưa này ngày càng nặng hạt, hà cớ gì phải tự làm khổ mình như thế?"
"Lão Vĩnh, đại huynh vẫn không chịu gặp ta
sao?"
"Tuy bây giờ ngài ấy cố chấp chưa muốn gặp nhưng đã
là huynh đệ với nhau những việc không thể nói lúc này vẫn còn lúc khác để
nói!" Viên quản gia cố tìm lời thuyết phục ''Không phải nhị Vương gia không hiểu tính
khí của huynh trưởng mình, xin nghe theo lời khuyên của lão già này cứ trở về
tư phủ, rồi từ từ ngài ấy sẽ nguôi ngoai mà suy nghĩ lại!"
"Nếu hôm nay cứ thế này mà đứng dậy rời đi, ta e rằng mình sẽ chẳng còn cơ hội nào để xin anh lượng
thứ cho việc làm sai của mình đối với anh ấy!" — Khắc Xương tỏ ra kiên định.
"Nhị Vương gia... thế này thì..." — Ông lão khổ
sở nhăn nhúm nét mặt khi thấy lời can gián của mình hoàn toàn chẳng có tác dụng
— "Vậy thì lão cũng cùng quỳ ở đây với người!"
Nói rồi, Hồng Vĩnh vứt bỏ chiếc ô đang cầm trên tay sang
một bên để cả chủ tớ đều bị nước mưa tạt ướt.
"Lão Vĩnh! Ông làm gì vậy?" — Khắc Xương thảng
thốt kêu lên, vội cầm chiếc ô che lên đầu người quản gia già.
Khiến kẻ khác vì mình mà liên lụy là điều mà Tân Bình
Vương không bao giờ mong muốn, Hồng Vĩnh vì hiểu được bản tính này mà đành đánh
liều dùng nó để ép người, quả nhiên đã có thể khiến Khắc Xương lung lay, do dự.
"Lão nô tài sao có thể dửng dưng đứng nhìn Điện hạ tự
làm khổ mình! Nếu không thể khuyên giải được Điện hạ, chi bằng cứ để lão cùng người quỳ dưới
mưa, có như thế lão mới không bị người đời xỉ vả là kẻ bề tôi bất trung, thấy
chủ nhân chịu khổ mà điềm nhiên bỏ mặc!"
"Lão Vĩnh!" — Khắc Xương chộp lấy tay ông già,
toan nói thêm điều gì nhưng lại thoáng liếc thấy hai bóng người di chuyển theo
lối hành lang phụ vòng ra phía cửa sau căn phòng đại Vương gia thường dùng để
tiếp khách.
Khoảnh khắc ấy, Tân Bình Vương bỗng cảm nhận được một mối
hồ nghi khó tả ập đến trong lòng. Nếu không phải điều gì vô cùng cơ mật thì Lạng
Sơn Vương sẽ không đón khách bằng lối cửa sau, giống như là đang cố tình tránh
né ánh mắt của kẻ khác.
Khắc Xương cụp ánh mắt xuống để người quản gia không kịp
phát hiện điều mình trông thấy. Rất nhanh, người suy tính trong đầu, cảm thấy một
trong hai người vừa đi ngang qua kia rất quen mặt như đã từng gặp ở đâu đó
ngoài Vương phủ này.
"Đứa
trẻ đó... ta đã thấy ở đâu trước đây? Nếu là trẻ con... "
Một hình ảnh vụt qua trong trí nhớ, Khắc Xương cuối cùng
đã có thể nghĩ ra cậu bé đó chính là một trong hai tiểu đồng thường theo hầu
bút nghiên Bình Nguyên Vương. Nhưng nhớ ra được người ấy chẳng những không giúp
suy nghĩ của Khắc Xương trở nên sáng tỏ, ngược lại còn khiến người thêm bối rối,
hoang mang như đang đứng giữa một vùng sương trắng, xung quanh mịt mờ không thấy
lối đi.
"Tại sao gia thần phủ Bình Nguyên lại tới tìm Hoàng huynh, hành tung thì lén
lén lút lút như thể đang làm chuyện mờ ám, hơn nữa còn đúng vào thời điểm vô
cùng nhạy cảm này? Liệu có khi nào là vì chuyện liên quan đến việc tranh giành
ngôi vị Trữ cung?"
Khắc Xương nhớ lại những gì xảy ra ở cuộc thi lần trước,
những điều huynh trưởng nói với người về mưu đồ khiến Tư Thành sẽ vĩnh viễn mất
đi tư cách tranh giành ngôi Trữ cung. Tân Bình Vương chợt hiểu ra một điều:
trong Bình Nguyên phủ nhất định đã cài nội gián của Lạng Sơn Vương, có như vậy
đại huynh của người mới có thể nắm rõ mọi điều xảy ra xung quanh Tư Thành như
lòng bàn tay.
Khắc Xương bỗng cảm thấy mắt hoa lên, toàn thân lảo đảo
suýt ngã.
"Nhị Vương gia!" — Viên quản gia vội đỡ lấy người,
đầy lo lắng — "Người cảm thấy không khỏe ở đâu?"
"Ta không..." — Khắc Xương định dùng lời nói
khách sáo để làm yên lòng ông lão nhưng một suy nghĩ lóe lên trong đầu khiến
người lập tức đổi ý, cảm thấy đây chính là cái cớ hay mà mình có thể sử dụng.
"Điện hạ sao rồi?" — Hồng Vĩnh lặp lại.
''Ta hơi chóng mặt!" — Tân Bình Vương giả bộ kiệt sức
muốn khụy xuống trong tay ông lão.
"Không xong rồi! Có lẽ do đứng dưới mưa nãy giờ đã
khiến người nhiễm lạnh! Để lão nô tài đỡ người vào trong nghỉ ngơi! Bởi vậy lão mới nói sao lại phải tự
hành hạ mình ra nông nỗi này!"
Ông già vừa đỡ lấy Khắc Xương, vừa lớn giọng gọi thêm vài
kẻ hầu hạ cùng xúm tới dìu người bước đi. Quả như Tân Bình Vương dự đoán, bọn họ
liền đưa người vào gian buồng mọi khi Khắc Xương thường nghỉ lại mỗi lần ghé chơi, nơi ấy cách phòng đọc sách của đại Vương
gia không xa.
"Điện hạ nằm xuống nghỉ ngơi, nô tài sẽ đi sắc thuốc
giải cảm mang tới cho người!" — Viên quản gia nói với Khắc Xương ngay lúc
vừa đỡ người nằm xuống, sau khi đã giúp người thay toàn bộ lớp áo ướt trên người
bằng bộ quần áo mới sạch sẽ, khô ráo và còn thơm mùi nắng.
Tân Bình Vương nằm im không đáp, hai mắt nhắm nghiền giả
như đã chìm sâu vào giấc ngủ. Ông già áp tay lên trán người, nhận thấy thân nhiệt
người vẫn bình thường thì thở phào một tiếng như trút được mối lo. Khắc Xương
có thể cảm nhận được tiếng bước chân khẽ khàng đi ra phía cửa, tiếng cửa đóng rất
nhẹ, tiếng Hồng Vĩnh dặn dò đám người bên ngoài rằng không được gây ồn làm ảnh
hưởng tới giấc ngủ của mình.
Khắc Xương nằm thêm một lúc, khi đã chắc rằng không còn
ai lởn vởn quanh đây mới từ từ nhỏm dậy, tụt xuống giường, chân trần bước trên
đất để tránh tạo ra tiếng động.
Căn phòng mà người đang đứng tuy không nằm sát bên cạnh
phòng đọc sách của đại Vương gia, nơi Hoàng huynh ngoài việc học tập còn dùng để
bàn bạc những việc cơ mật cùng người trong bè phái nhưng có một hành lang nhỏ
chạy dọc suốt từ đó qua một vài căn phòng khác nối tới tận đây, chỉ cần trèo
qua lối cửa sổ là có thể ra được hành lang, cứ việc men theo đó là đến được
phía ngoài hậu thư phòng.
Khắc Xương bước lên ghế, mạnh dạn trèo ra, tuy biết việc
mình sắp làm là vô lễ với đại huynh nhưng người chẳng còn cách nào khác để giải tỏa được mối nghi ngờ
trong lòng, vì chuyện đấu đá tranh đoạt giữa các Thân vương mà suýt chút nữa Ngọc
Huyên bị đem ra làm vật hi sinh, nguy tới cả tính mạng, chỉ cần nghĩ về điều đó
Tân Bình Vương lại cảm thấy lo lắng không yên. Hơn nữa, người sợ rằng một khi đại
Vương gia đã biết được nàng chính là điểm yếu chí mạng của tứ đệ thì sẽ không dễ
dàng buông tha quân cờ tốt.
"Ngươi nói sao?" — Tiếng Lạng Sơn Vương vọng ra
từ thư phòng. Nếu không phải vì Khắc Xương đang đứng bên ngoài áp tai vào vách
thì khó có thể nghe thấy rõ ràng từng câu chữ — "Người đàn bà họ Phạm cùng
hai đứa con Anh Vũ, Ngọc Huyên là gia quyến duy nhất còn lại trên đời của ân
nhân Ngô Thái phi?"
''Thưa vâng, chính tai nô tài nghe thấy lệnh bà nói điều
dó với ngài Thái bảo! Tuy không rõ chuyện này có gì quan trọng hay không nhưng
vì Điện hạ đã dặn rằng bất cứ điều gì liên quan tới cái tên Ngọc Huyên đều phải
tức tốc bẩm báo lại nên nô tài không dám bỏ qua!"
"Khoan đã!" — Nghi Dân khoát tay ra hiệu cho nó
im lặng để người có thời gian suy nghĩ.
Lạng Sơn Vương đi đi lại lại trong căn phòng, vẻ mặt biến
chuyển dữ dội. Người dừng lại, vồ lấy cổ áo đứa trẻ đang đứng đối diện, nhìn thẳng
vào mắt nó tra hỏi một cách cặn kẽ:
"Thái độ của Đinh Liệt khi nghe Thái phi nói về điều
đó như thế nào? Là thản nhiên? Bối rối? Hay sửng sốt?"
"Là... là..." — Đứa trẻ vì sợ hãi biểu hiện của
Nghi Dân mà trở nên lắp bắp — "Ngài đã kinh động đến nỗi đánh rơi cả chén
trà đang cầm trên tay xuống đất vỡ tan!"
Nghi Dân từ từ buông nó ra, hơi thở trở nên nông và gấp
gáp.
"Sau đó thì sao?" — Lạng Sơn Vương hỏi —
"Ngươi có nghe thấy bọn họ nhắc đến bất kỳ cái tên nào nữa hay
không?"
"Không, thưa Điện hạ!"— Nó rụt rè trả lời —
"Các vị ấy không
còn nhắc tới ai khác nhưng ngài Thái bảo có nói một câu đại loại như đó là tội
khi quân và hỏi lệnh bà rằng có còn ai biết về điều ấy nữa hay không?"
"Ân nhân? Tội khi quân?" — Lạng Sơn Vương lẩm
nhẩm trong đầu, càng lúc càng chắc chắn vào điều mình nghi ngờ. Cơ hàm người
chuyển động, kéo một bên mép lên thành nụ cười nửa miệng đắc thắng và nham hiểm.
''Dạ thưa, còn điều này nữa!" — Đứa trẻ chợt nhớ ra
— "Ngài Thái bảo nói sẽ lo liệu để đưa mẹ con họ sớm rời khỏi Bình Nguyên
phủ tới một nơi khác! Nhưng là nơi nào thì nô tài không nghe nhắc đến!"
''Được rồi! Tốt lắm! Làm rất tốt!" — Đại Vương gia gật
gù tỏ ý hài lòng, lấy từ trong tay áo ra một túi tiền dúi cho nó — "Phần
thưởng của ngày hôm nay! Ngươi mau trở về đó, nếu lại thấy có điều gì khác lạ
thì mau tới gặp ta bẩm báo, nhất định ta sẽ thưởng như đã hứa!"
Đứa trẻ quỳ xuống rối rít tạ ơn, đút vội túi tiền vào ống
tay áo rồi nhanh nhẹn đứng dậy toan lui. Khi nó vừa định mở cửa bước ra thì
nghe Lạng Sơn Vương gọi giật lại, căn dặn:
''Đại Phúc! Nhớ dặn người làm đưa ngươi ra bằng lối cửa
sau! Từ nay trở đi bản thân ngươi cũng nên thận trọng một chút, việc lớn của ta
có thể hoàn thành hay không đều phải trông vào ngươi đó!"
''Vâng, thưa Điện hạ!" — Nó đáp, giọng đầy căng thẳng.
''Được rồi lui đi!" — Nghi Dân khoát tay ra hiệu.
Khi cánh cửa vừa khép lại, Lạng Sơn Vương dường như không
thể kiềm chế lâu hơn nỗi vui mừng như muốn bùng nổ, người đấm mạnh tay xuống mặt
bàn, âm thanh ở cổ họng bật ra thành một tràng cười giòn giã.
Tân Bình Vương ở ngoài đã chứng kiến tất cả nhưng với một
tâm trạng hoàn toàn đối lập. Từng bước liêu xiêu trở về phòng mình, Khắc Xương
cảm thấy toàn thân ớn lạnh, mồ hôi túa ra trên trán, cổ, và dọc sống lưng, lớp áo lót thấm ướt mồ hôi bám
dính vào người càng khiến cơ thể bứt rứt khó chịu. Người đổ ập xuống giường,
run lên từng chặp, đầu óc mơ màng tự hỏi điều gì đã khiến cơ thể này gục ngã? Là vì cảm lạnh
sau mấy canh giờ dầm mưa? Hay vì bí mật khủng khiếp vừa chính tai nghe thấy? Khắc Xương cứ vậy thiếp đi, trong giấc ngủ chập
chờn, người nhìn thấy máu tươi chảy lênh láng khắp nơi, nhuộm đỏ cả thành Đông
Kinh...
No comments:
Post a Comment